Bạn Cùng Giường, Bạn Cùng Trường

Chương 3: Bạn Cùng Giường, Bạn Cùng Trường

Cận Thần dường như chẳng còn quan tâm gì nữa, dùng khăn tắm trói hai tay tôi lên quá đầu.

 

“Hôm nay tâm trạng em không tốt mà? Anh giúp em xả stress một chút.”

 

【Aaa, nam chính giỏi quá trời! Tôi nhớ lần đầu với nữ chính, lăn lộn suốt một đêm luôn, chị nữ chính phải nghỉ dưỡng ba ngày mới hồi phục nổi!】

 

【Chuẩn rồi, nhìn mà xem, với nữ phụ thì chỉ như giải quyết nhu cầu thể xác thôi, hoàn toàn không chút dịu dàng săn sóc như sau này dành cho nữ chính.】

 

Đọc đến đoạn bình luận đó, tôi đột ngột đẩy Cận Thần ra.

 

Cái gì mà “cả đêm”?

 

Cái gì mà “giải quyết sinh lý”?

 

Tôi rẻ mạt đến thế sao?

 

Dòng bình luận vẫn cuộn trào không ngừng.

 

Tôi thấy nữ phụ cũng đừng tự làm nhục bản thân bằng cách đi thi phỏng vấn nữa. Bỏ thì bỏ, hoặc chuyển nguyện vọng đi, đỡ sau này ba người suốt ngày chạm mặt nhau, khó xử chết.】

 

【Chuẩn luôn, nếu là tôi thì tôi biết điều mà rút lui từ sớm rồi.】

 

Mấy người nói cái gì vậy!

 

Tôi đã vất vả học hành suốt một năm trời, chẳng lẽ vì một người đàn ông mà phải buông bỏ tất cả sao?

 

Cho dù sau này Cận Thần thực sự ở bên nữ chính, thì ít nhất hiện tại, ngay lúc này đây, cậu ấy hoàn toàn thuộc về tôi.

 

Tôi nhất định sẽ đi thi phỏng vấn.

 

người này, tôi cũng nhất định phải tận hưởng cho trọn.

 

Cận Thần bị tôi đẩy mạnh ra, trong mắt lấp lánh hơi nước.

 

Cậu ấy đứng đó, lưỡng lự, không dám bước tiếp.

 

Tôi kéo cổ áo cậu ấy lại gần mình.

 

“Xét thấy hôm nay anh ngoan, em đặc cách phá lệ một lần.”

 

Được tôi cho phép, cậu ấy chẳng còn kiêng dè gì nữa.

 

Cậu bắt đầu cởi cúc áo tôi, cúi đầu hầu hạ.

 

Hơi nước từ vòi sen bốc lên phủ mờ cả phòng tắm, ẩm ướt và khiến người ta rối bời.

 

Tôi bắt đầu không chống đỡ nổi nữa.

 

6

 

“Em thích chỗ này không… chỗ này thì sao?”

 

Anh ấy không ngừng khám phá giới hạn cơ thể tôi, tôi chỉ thể nghẹn ngào trả lời:

 

“Thích…”

 

Chúng tôi từ phòng tắm chuyển trận sang phòng ngủ.

 

“Lúc thi viết, tại sao làm sai nhiều câu đọc hiểu tiếng Anh như vậy? Em đã tổng kết lại chưa?”

 

Không hiểu sao, bị chất vấn trong lúc này lại khiến tôi thấy vô cùng xấu hổ.

 

Cơ thể càng lúc càng nóng hơn.

 

“Tổng kết rồi…”

 

Cận Thần đột nhiên dùng sức mạnh hơn: “Nói thử xem.”

 

“Khả năng hiểu câu dài, câu khó còn yếu… đọc bài quá chậm…”

 

Cận Thần nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tôi, vẻ mặt đầy hài lòng, môi còn khẽ cong lên.

 

“Còn gì nữa?”

 

“Lúc đọc đề… không nắm được từ khóa…”

 

Anh ấy tuyệt đối là cố ý, cứ chờ đúng lúc tôi đang nóilại tăng thêm lực.

 

Cận Thần nâng cằm tôi lên:

 

“Vậy việc chúng mình đang làm là gì?”

 

Tôi ấp úng mãi mới thốt ra một từ: “Sleep with…”

 

Anh ấy rõ ràng không hài lòng, bóp mạnh má tôi.

 

Sai rồi, là làm tình.”

 

Chuyện tối qua hoàn toàn không trong kế hoạch của tôi.

 

Chúng tôi quấn lấy nhau đến tận một giờ sáng mới chịu ngủ.

 

Sáng nay tôi ăn xong mì ly, rửa sạch bát rồi cũng đeo ba lô đến phòng tự học.

 

Chỉ còn nửa tháng nữa là đến vòng phỏng vấn, giai đoạn nước rút này tôi tuyệt đối không thể lơi là.

 

Vị trí ngồi của Cận Thần trong phòng học đúng ngay sau lưng tôi.

 

Tôi liếc nhìn cậu ấy đang tập trung cao độ, rồi cũng vội vàng lao vào ôn bài.

 

Học đến trưa, tôi đói đến mức cáu kỉnh.

 

Định kéo Cận Thần xuống tầng dưới ăn bát mì thì bất ngờ một cô gái mặc váy trắng từ bàn bên cạnh bước tới.

 

Nếu tôi nhớ không nhầm, đó chính là bạn cùng bàn hồi cấp ba của Cận Thần – cũng là nữ chính trong truyện này: Giang Sở.

 

“Không ngờ lại gặp cậu ở đây, cậu cũng học ở đây à?”

 

Cận Thần nghiêng người, vừa vặn chạm ánh mắt với cô ấy.

 

Dòng bình luận bùng nổ.

 

【Aaaa! Cái nhìn này đúng kiểu trăm năm khó quên. Nam chính giờ chắc đang kích động c.h.ế.t đi được, mà ngoài mặt vẫn phải tỏ ra bình tĩnh, khó chịu lắm nhỉ!】

 

【Mọi người nhìn đi, yết hầu của nam chính động rồi kìa, còn nuốt nước bọt nữa. Cũng đúng, chị nữ chính của chúng ta đáng yêu thế cơ mà, ai mà chẳng thích!】

 

Giang Sở cười tít mắt trò chuyện cùng cậu ấy.

 

“Xem trong danh sách thì thấy cậu cũng vào vòng phỏng vấn. Chúng ta thể cùng nhau ôn tập nhé.”

 

Cận Thần gật đầu cái rụp, không hề do dự.

 

Những lời bình luận lúc trướctôi còn bán tín bán nghi, giờ lại thành sự thật.

 

Dư Đông Đông à… mày hết vai thật rồi.

 

Tôi đeo ba lô, không quay đầu lại, bước thẳng ra cửa.

 

7

 

Đang ăn dở bữa trưa thì Cận Thần xuống tầng, bên cạnh còn đi cùng Giang Sở.

 

Tôi không dám ngẩng đầu, sợ bị hai người họ nhìn thấy.

 

Vậy mà Cận Thần chẳng hề kiêng dè, ngồi luôn xuống cạnh tôi.

 

Tôi bực mình, bấm thật mạnh vào hông cậu ta.

 

“Sao hả, thiếu gia Cận, chưa đỗ mà đã định đá tôi rồi sao?”

 

“Nếu đá thì cũng là tôi đá cậu!”

 

Cận Thần đột nhiên ghé sát vào tôi, hàng mi dài khẽ rung lên, ánh mắt lướt qua môi tôi.

Chương trước
Chương sau