Sảng Văn
Nhân vật chính thường được buff mạnh mẽ, gặp đâu thắng đó, kẻ thù bị hạ gục dễ dàng. Người đọc có cảm giác thoả mãn, “đã mắt” khi theo dõi hành trình của nhân vật.
Truyện mới cập nhật
Sau Khi Bà Trúng Số Năm Trăm Vạn
Sau Khi Bà Trúng Số Năm Trăm Vạn
Bà nội trúng số năm trăm vạn, cả nhà bỗng dưng… không ai bận nữa.
Người thì đòi đón bà về hưởng phúc, người thì tranh nhau đưa bà đi du lịch.
Chỉ có tôi, vẫn hờ hững lùi lại, chẳng giành bà, càng không để bà tiêu tiền cho mình.
Bà ôm tôi vào lòng, giọng hiền từ:
“Cháu hiểu chưa?”
“Không sao đâu, nghe lời bà, học thật giỏi. Sau này lớn lên, cháu sẽ hiểu.”
Phủi Sạch Tuyết Đọng
Phủi Sạch Tuyết Đọng
Tôi đã theo đuổi Thời Cảnh – nam thần học đường nghèo khó suốt một năm trời, dốc hết tiền bạc và công sức, cuồng nhiệt đến mức kinh thiên động địa.
Cuối cùng, tôi cũng đã chinh phục được đóa hoa kiêu sa như tùng như trúc ấy.
Thế nhưng, ngay trong bữa tiệc sinh nhật đầu tiên tôi dẫn anh ta đến dự, anh ta lại che chắn cho cô gái bạch liên hoa cũng là sinh viên nghèo, rồi ngay trước mặt mọi người, anh ta dội thẳng một chai rượu vang đỏ lên người tôi.
Chưa kịp hoàn hồn sau cơn kinh ngạc và giận dữ, một hàng chữ xuất hiện trên không trung:
【Làm tốt lắm! Sau khi nam chính tái sinh thì phải trả thù nữ phụ đ/ộc á/c thật t/àn nh/ẫn!】
【Phong thủy luân chuyển rồi. Kiếp trước cô ta hại nữ chính t/ự s/át, kiếp này tới lượt cô ta rồi nha~】
【Đáng đời, ai bảo cô ta có tất cả rồi còn đi giành giật của nữ chính, b/ắt n/ạt nữ chính. Cuối cùng bị nam chính chỉnh cho đến phá sản và chet cũng còn là rẻ đấy!】
Như thể để chứng thực cho những dòng chữ phi lý đó, Thời Cảnh lướt qua tôi bằng ánh mắt khinh miệt, rồi xót xa an ủi người trong lòng: “Không cần sợ cô ta, cô ta có tiền thì sao? Từ nay về sau có anh ở đây, không ai b/ắt n/ạt được em.”
Cô gái bạch liên hoa đáng thương thút thít: “Anh Cảnh, không cần bênh vực em đâu, em quen rồi…”
Những người xung quanh nhìn tôi với vẻ mặt kỳ quái, xì xào bàn tán. Tôi lau mặt.
Giây tiếp theo, tôi vung tay, t/át thẳng một bạt tai!
Tôi xoa lòng bàn tay đang đỏ ửng, vén tóc ra sau tai, cười lạnh một tiếng: “Bênh vực à? Tự xem lại thân phận mình đi, tôi có hai cái m/ộ đây này, hai người có muốn không?”
TÔI TRIỆU HỒI BẢN THÂN TỪ THẾ GIỚI SONG SONG Ở THỜI MẠT THẾ
Ngày tận thế ập đến, một số người thức tỉnh Dị năng. Có Dị năng Ngũ Hành: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Cũng có Dị năng Tự Nhiên: Gió, Mưa, Sấm sét, Điện, Băng.
Còn Dị năng của tôi, lại là triệu hồi bản thân ở Thế giới song song.
Tôi: "..."
Dị năng này thì có ích gì chứ? Cho dù bản thân song song của tôi là Hoàng đế nắm quyền, là ngôi sao giải trí hàng đầu, hay là Tổng tài bá đạo đi nữa, đến cái Thế giới tận thế mà mạng người rẻ như cỏ rác này, chẳng phải cũng là cục thịt tươi để dâng lên sao?
Cô bạn thân lại vô cùng phấn khích: "Đừng bi quan thế chứ, lỡ đâu bản thân song song của cậu là một Đại lão tu tiên thì sao?! Lúc đó chúng ta sẽ thắng đậm luôn!"
Thế nhưng…
Lần đầu tiên, tôi triệu hồi ra một cây táo.
Tôi: "?"
Mọi người: "?"
Lần thứ hai, tôi triệu hồi ra một con vượn. Con vượn nắm lấy tóc tôi, liếc ngang ngó dọc, nhảy nhót liên hồi, hưng phấn kêu hừ hừ.
Tôi: "..."
Mọi người: "..."
Lần thứ ba, cuối cùng tôi cũng triệu hồi ra người!
Một cô gái mặc váy trắng xuất hiện, cô ấy trông y hệt tôi, mắt đẫm lệ nhìn chúng tôi, cười thê lương: "Các người là ai, lại là Lệ Như Trân phái các người đến hành hạ tôi sao?"
Tôi: "???"
Mọi người: "..."
Chuyên Gia Dinh Dưỡng Của Đỉnh Lưu
Tôi là chuyên gia dinh dưỡng riêng của đỉnh lưu.
Anh ấy gầy đến mức gần như biến dạng, fan hâm mộ liên tục réo gọi trên mạng: "Rốt cuộc cô có được việc không? Không được thì từ chức đi!"
Là một chuyên gia dinh dưỡng chuyên nghiệp, tôi tuyệt đối không chịu thua.
Đêm đến, tôi bưng bữa ăn dinh dưỡng lén vào phòng đỉnh lưu: "Xin anh, ăn một miếng thôi mà."
Đỉnh lưu không hề có chút hứng thú nào với bữa ăn dinh dưỡng trong tay tôi.
Ngược lại, anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn của tôi, yết hầu khẽ nuốt xuống: "Cho tôi cắn một miếng được không?"
Tôi cứ tưởng đỉnh lưu là ma cà rồng, ai ngờ...
Người công lược thứ 100 là một con cá muối!
**Tên: Người Chinh Phục Thứ 100**
99 người chinh phục Hạ Thiên Kiêu trước tôi đều thất bại.
Tất cả bọn họ đều đã chết.
Tôi là người thứ 100, và cũng là người sống sót lâu nhất.
Lý do là — tôi trì hoãn.
Tôi và hắn chưa từng gặp mặt.
Chưa bắt đầu, thất bại kiểu gì được?
Tôi sống như một cái bug, mỗi ngày chìm đắm trong rượu chè, tiêu tiền như nước.
Cho đến năm thứ mười, cuối cùng hắn cũng tìm thấy tôi, không thể nhịn được nữa liền hỏi: "Sao em vẫn chưa tới chinh phục tôi?"
Thâp Niên 70 Tôi Và Anh Ta Sống Chết Không Gặp Nhau
Trọng sinh quay lại năm 1978, tôi quyết định làm ba việc.
Việc thứ nhất, chủ động nộp đơn xin đi hỗ trợ xây dựng Đại Tây Bắc.
Việc thứ hai, sẽ không còn ngốc nghếch hầu hạ cô em nuôi đang mang thai của chồng – Mạc Hiểu Nhã.
Việc thứ ba, ly hôn với Cố Dục Quân, từ nay mỗi người một ngả, vĩnh viễn không gặp lại.
Phát hiện tôi thay đổi bất thường, không ầm ĩ, cũng chẳng để tâm đến việc anh ta bênh vực Mạc Hiểu Nhã.
Cố Dục Quân còn tưởng rằng sau khi bị anh ta nhốt kỷ luật, tôi đã học ngoan.
Cho đến khi anh ta đi làm nhiệm vụ bị thương phải nằm viện cần người chăm sóc, tìm đến tôi thì bị tôi vô tình từ chối.
Lúc này Cố Dục Quân mới nhận ra mọi chuyện đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của anh ta.
Tôi đã quyết định, đời này sẽ không cần anh ta nữa!
Khi Quý Phi Độc Ác Bắt Đầu Buông Bỏ
Ta trở thành kế mẫu của tiểu Thái tử. Ai nấy đều nghĩ ta sẽ lấy lòng tiểu Thái tử, bản thân tiểu Thái tử dường như cũng nghĩ vậy nên khinh thường ta ra mặt. Nhưng ta chỉ muốn buông bỏ mọi thứ thôi mà.
Tiểu Thái tử muốn ăn cơm, ta bảo hắn tự học nấu ăn. Tiểu Thái tử muốn luyện võ, ta bảo hắn tự tìm sư phụ.
Sau khi áp dụng cách làm qua loa lên đến đỉnh điểm, bỗng nhiên ta nhận được thánh chỉ phong hậu.
Hoàng đế dịu dàng nói: "Chăm sóc Thái tử, nàng đã vất vả rồi."
Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay muốn Làm Giàu nay
Ôn Sương Bạch xuyên vào một quyển sách, trở thành một tu sĩ nghèo kiết xác.
Trong nhà chẳng có bao nhiêu tiền bạc đã đành, vậy mà nàng còn có… một vị hôn phu.
Người kia dung mạo tuấn mỹ, khóe mắt lại có nốt lệ chí câu hồn đoạt phách.
Đáng tiếc thay, hắn chính là kẻ si tình trong sách — một “nam phụ liếm cẩu” vì nữ chủ mà có thể lên núi đao, xuống biển lửa, cuối cùng còn mang tội giết thê để chứng minh ái tình.
Ôn Sương Bạch tự biết bản thân không có phúc phận tiêu thụ nổi, bèn âm thầm tính chuyện từ hôn.
Cho đến một ngày, nàng vô tình bắt gặp cảnh vị hôn phu mặt mũi lạnh nhạt đem đan dược đưa cho nữ chủ. Động tác rõ ràng là vì công việc, hắn còn thản nhiên thốt:
“Dược phí, 101.”
Ôn Sương Bạch: “???”
Không phải chứ, đến cả đồng lẻ cũng không tha, đây mà là phong cách của “liếm cẩu nam phụ” sao?
Càng lúc nàng càng thấy có gì đó sai sai, cuối cùng nhịn không được hỏi hắn:
“Bro, where are you from?”
Tạ Tử Ân: “…”
---
Tạ Tử Ân, vốn là chủ nhiệm y sư trẻ tuổi nhất trong bệnh viện hạng ba, tiền đồ sáng lạn vô ngần.
Thế nhưng một bước xui rủi, hắn xuyên vào tiểu thuyết huyền huyễn, biến thành một tiểu y tu pháo hôi.
Mà vị hôn thê của hắn trong sách lại là nữ phụ ác độc, chuyện xấu nào cũng làm tận, cuối cùng chết thảm.
Ban đầu Tạ Tử Ân tính tìm cách cắt đứt nghiệt duyên này.
Cho đến một hôm, nàng ta bỗng nghiêm túc nhìn hắn, hỏi:
“Bro, where are you from?”
Tạ Tử Ân: “…”
---
🌸 Nam nữ chính song song xuyên thư
🌸 Văn phong tiểu bạch, tu chân tạp nham, bàn tay vàng to đùng, tư thiết chồng chất.
Tag: Dị thế đại lục · ngọt văn · xuyên thư · sảng văn · nhẹ nhàng · sa điêu
Vai chính: Ôn Sương Bạch, Tạ Tử Ân
Một câu tóm tắt: Hôm nay ngươi có muốn phát tài nhanh không?
Lập ý: Mong rằng ngươi và ta đều có một tương lai rực rỡ.
Sau Khi Nhường Giấy Phép Sinh Con Cho Hàng Xóm Góa, Tôi Tái Giá
Bà nội thường nói, ở đời này, phụ nữ chỉ khi nào lập gia đình, sinh được con, thì ngày tháng mới dễ sống.
Thế là.
Tôi thúc giục Chu Diệp Bách đi làm giấy đăng ký kết hôn, làm giấy phép sinh con.
Nhưng bận rộn một hồi.
Anh ta lại đem tờ giấy phép sinh con vốn thuộc về tôi, nhường cho người hàng xóm mới góa chồng kia.
“Lộ Lộ đã mang bầu bảy tháng rồi, không có giấy này thì đứa bé không thể sinh ra. Chúng ta còn chưa đăng ký kết hôn, chuyện sinh con cũng chưa vội.”
Nhưng bà nội bị bệnh tật dày vò đến như vậy, vẫn cố gắng gượng chưa đi, chỉ mong được nhìn thấy tôi kết hôn, sinh con.
Đã vậy, nếu anh ta không vội.
Thì khi tôi lấy người khác, sinh con với người khác, anh ta khóc cái gì chứ?
TÁI GIÁ VÀO HẦU PHỦ
Năm ta xuyên đến cổ đại, đã ba mươi tư tuổi.
Dưới gối chỉ có một cô con gái, vừa mang theo mười dặm hồng trang rực rỡ, gả vào Hầu phủ.
Ta góa bụa đã lâu, vốn chỉ định lặng lẽ nuôi mấy tiểu lang quân xứ Tây Vực, nương nhờ chốn này sống những ngày tháng an nhàn tới bạc đầu.
Nào ngờ nửa năm sau, con gái ta lại khóc lóc viết thư gửi tới:
【Mẫu thân ơi, trong lòng tiểu Hầu gia chỉ có biểu muội bạch nguyệt quang, con ở Hầu phủ bị họ sỉ nhục đến mức bước đi cũng khó, xin mẫu thân nghĩ cách cứu con.】
Vốn dĩ ta chẳng cần tốn chút sức lực gì cũng được làm mẹ, nhưng con gái bảo bối của ta, sao có thể để người ta muốn bắt nạt là bắt nạt?
Thế là ta thu dọn hết thảy gia sản.
Ba tháng sau…
Ngồi trên kiệu lớn tám người khiêng, đánh trống khua chiêng, huyên náo như ngày con gái ta xuất giá.
Cũng chính thức — gả vào Hầu phủ.
...