Điền Văn
Điền văn là truyện nhẹ nhàng, yên bình, thường xoay quanh cuộc sống nông thôn.
Truyện mới cập nhật

NHẶT NAM NHÂN TRONG ĐIỀN VĂN
Xuyên vào một truyện điền văn cổ đại, trong hai năm ta đã nhặt được ba nam nhân. Cứ ngỡ sẽ có lao động miễn phí cùng nhau cuốc đất, nuôi thêm cá và trồng thêm rau , ai ngờ giữa chừng ba kẻ này bệnh tình khỏi hẳn, liền biến thân thành Hoàng tử, Ngự Sử và Tiểu hầu gia.
Sau khi khôi phục ký ức, họ đều muốn làm nên đại nghiệp, mở miệng là quyền lực hoàng gia, ngậm miệng là công danh sự nghiệp.
Lúc rời đi còn nắm tay ta, chỉ trời thề đất, nói rằng sau này nhất định sẽ mang tam môi lục lễ quay về cưới ta làm thê.
Khoan đã, dừng lại khoảng chừng năm giây!!!!
Đây không phải là một truyện điền văn thôi à?
Thế giới này không có một kẻ bình thường nào, có thể cùng ta an phận làm nông sao?

ĐÔNG VŨ HÓA XUÂN HÀN
GIỚI THIỆU:
Tin xấu: Bị bán vào nhà họ Ngô, cẩn trọng hầu hạ suốt ba bốn năm, vừa mới có chút ngày lành thì nhà họ Ngô bị tịch biên.
Tin tốt: Nhà họ Ngô được đại xá, gia quyến được thả, ngay cả lão gia cũng không phải chịu tội chết.
Tin xấu: Bị lưu đày tới Ninh Cổ Tháp.
Tin tốt: Nhà ta ở Ninh Cổ Tháp.
01
Ta tên là Đông Vũ, sinh ra tại thôn Bình Sơn, vùng biên cương Đông Bắc.
Ngày ta chào đời là một ngày tuyết lớn, thế nhưng trời lại khác thường mà không đổ tuyết, chỉ rơi một trận mưa.
Tổ mẫu bảo, nha đầu này không phải thứ tốt lành gì, đến cả ông trời cũng chẳng ưa, chi bằng sớm đem vứt lên núi sau tế thần linh hoặc nuôi mãnh thú, để chúng no bụng rồi khỏi xuống núi làm hại gia súc.
Cha ta ngồi xổm ở góc tường, rít mạnh mấy hơi thuốc lá khô, rồi bế ta lên, phả thẳng một làn khói vào mặt, khiến ta sặc khói mà bật khóc. Người đàn ông thật thà ấy lần đầu tiên trong đời trái ý cha mẹ, nhất quyết giữ ta lại.
Mấy chuyện này là cô cô ta sau này kể lại, bởi khi ta ba tuổi, cha—người im lặng bảo vệ và nâng niu ta như châu ngọc—đã qua đời.
Một năm sau, tình lang thanh mai trúc mã của mẹ ta thi đỗ tú tài, quay về tìm bà. Mẹ nhìn ta đang chơi bùn ngoài cửa, ôm ta vào lòng hôn thật chặt, để lại một đôi khuyên tai bạc.
Từ đó, ta chẳng còn gặp lại người mẹ trầm lặng mà u sầu như cha nữa.
Tổ mẫu cướp lấy đôi khuyên tai mẹ để lại, ban đầu ngồi trên tảng đá trước cửa chửi rủa mẹ và ta mấy ngày liền. Nhưng trong nhà ngoài ngõ việc gì cũng cần người làm, nên bà đổi thành vừa chửi ta và Tiểu Hoàng trong sân, vừa bận bịu đến mức như con vụ quay tròn.
Cô cô không chịu được, dẫn ta theo tổ phụ ra đồng làm việc, con chó nhỏ cũng lon ton chạy sau ta. Ta từ chập chững biết đi đến lúc biết cắt cỏ, chẻ củi, thỉnh thoảng còn mò được vài con cá dưới sông mang về. Tổ mẫu vẫn hằn học mắng: “Nha đầu chết tiệt, coi chừng bị thủy quái kéo xuống nước!”
Vậy mà đến bữa cơm lại múc cho ta một bát canh cá đầy, miếng ngon nhất—bụng cá—luôn nằm trong bát của ta.
Tài năng trồng trọt trong ta bắt đầu bộc lộ, như thể ta chính là đứa con của ruộng đồng, mà vốn dĩ ta chính là như thế.
Tổ phụ dạy ta cấy lúa, gieo hạt, dựng giàn cho cây leo, bấm ngọn cho mầm non... Ông ngạc nhiên khi những việc ấy chỉ cần dạy một lần ta đã thạo, rồi lại thở dài vì ta là một nữ hài.
Ta hỏi ông:
“Ông ơi, sao con là nữ hài thì ông lại thở dài? Là vì con phải gả đi, nuôi tốn cơm uổng công ư?”
Ông đưa cho ta một nắm dâu rừng hái ở triền dốc:
“Gì mà gả với không gả, con gái con đứa, không biết xấu hổ. Cả ngày bị cô cô con dạy mấy cái chuyện vớ vẩn gì thế hả?
Ta nhét dâu vào miệng nhai loạn, tay quệt mồ hôi trán, tiếp tục đào hố trồng ngô, miệng lầm bầm hứa chắc:
“Con không lấy chồng đâu, lớn lên sẽ rước chàng rể về, cùng phụng dưỡng tổ phụ, tổ mẫu và cả cô cô nữa.”
Ông nhìn ta cười:
“Nha đầu ngốc, nữ tử mà giỏi quá thì sau này sẽ khổ cả đời đấy. Ông chỉ mong con lấy được chồng, sống những ngày tháng an lành.”
Trong cái oi nồng của mùa hạ, một cơn gió thổi đến, cuốn lời ta vừa thốt bay lẫn trong gió:
“Con chính là ngày lành, nơi nào có con, nơi đó chính là ngày lành.”
Vườn rau nhỏ ta chăm sóc trĩu quả, thỏ ta nuôi cũng sinh đàn đẻ lứa. Khi cô cô và tổ mẫu bận bịu trong bếp, bà vừa mắng ta là đồ tham ăn đầu thai, vừa dạy ta cách biến những món ăn đạm bạc thành tinh tế như hoa.
Đến năm ta chín tuổi, tổ mẫu gần như không còn mắng ta nữa—không biết là vì tuổi cao mắng không nổi, hay cuối cùng cũng đã chấp nhận ta rồi.
Ta thì vẫn vui vẻ, trong lòng tính toán chờ đến phiên chợ lớn sẽ mang mấy con thỏ mới sinh đi đổi vài con gà con, gà đẻ trứng, trứng lại nở gà, vừa ăn được vừa bán lấy tiền—nhà ta chắc chắn sẽ ngày càng khấm khá hơn.

Xuyên Thành Thôn Nữ Có Không Gian : Nuôi Con Làm Giàu
"PS: Nữ chính bộ này vừa ngầu lại vừa hài, Ad mê lắm luôn 😚. Nếu các bạn cũng thấy ghiền thì nhớ để lại bình luận nhé!"
Thương Vãn – Nữ Cường Nhân từng tung hoành giữa mạt thế, sát tang thi như chém rau, đầu đội trời, chân đạp đất – vậy mà vừa mở mắt đã thấy bản thân xuyên tới Đại Chu triều, trở thành tam thiếu phu nhân của Lục gia, một đại hộ giàu có nức tiếng ở huyện Đông Ninh.
Tưởng đâu vận may đổi đời, sắp hưởng chút phú quý an nhàn, nào ngờ chưa kịp ấm chỗ, tai họa ập xuống đầu:
Phu quân bị tống ngục vì đầu độc huyện lệnh, Lục gia lập tức sợ bị liên lụy, không chút lưu tình đoạn tuyệt quan hệ, đuổi nàng ra khỏi nhà, một đồng cũng không bố thí.
Bên cạnh chỉ còn một bé gái mới tròn một tuổi – nữ nhi nàng, Tiểu Viên Viên – còn đang oe oe đòi bú, cùng hai người hầu thất thần không biết nương vào đâu. Ba người chui rúc trong căn nhà tranh rách nát: mái dột, tường thủng, chuột chạy loạn xạ, không còn nổi một hạt gạo – đói đến mức nhìn nhau cũng nghe tiếng bụng réo.
Nhưng Thương Vãn không biết sợ là gì. Từng sống trong mạt thế ăn thịt uống máu, chút khốn khó này tính là gì? Nàng xách giỏ tre vào núi, tay không bắt gà rừng, nướng thỏ hoang, bắt cá suối – không một món nào thoát khỏi tay nàng!
Kẻ có tiền tới bắt nạt?
Nhà chồng trở mặt đòi bòn rút?
Thương Vãn chẳng buồn nhiều lời – xắn tay áo lên là đánh!
Dựa vào linh tuyền trong không gian, nàng bắt đầu xây dựng lại cuộc đời: trồng thảo dược, chữa bệnh cứu người, mở tiệm thuốc, lập thương đội, gầy dựng danh tiếng, một đường làm giàu không ai ngăn nổi!
Thổ phỉ cản đường? Đánh!
Sơn tặc cướp bóc? Đánh!
Tiểu nhân giở trò sau lưng? Tiếp tục đánh!
Mà đâu chỉ mình nàng, Tiểu Viên Viên tuy chân ngắn nhưng lanh lẹ, thấy ai dám động tới mẹ liền lao lên trước, một cước đá bay hán tử cao bảy thước, hét to:
“Không được ức hiếp nương thân ta!”
Nam chính là một thư sinh yếu ớt, sắc vóc tựa mỹ nhân, nhưng ra tay tàn nhẫn vô tình, không chớp mắt bẻ gãy cổ kẻ địch. Đánh xong còn thong thả cúi người lau sạch vết máu trên giày – đôi giày do nương tử tặng, không thể để dính bẩn.
Hai người hầu đi theo cũng không tầm thường, vung đao chiến đấu chẳng kém ai:
“Thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi! Mấy việc đánh nhau này, cứ để bọn ta lo!”
Thương Vãn khoanh tay nhìn một đám người tranh nhau ra trận vì mình, chỉ đành xoa cằm cảm thán:
— Nước linh tuyền quả thực hữu hiệu. Cho uống tiếp!

NỮ NGƯ MINH NGỌC
Ta chạy nạn mưu sinh, từ tay Giặc Oa cứu được Thái Phi và Tiểu Vương gia.
Vương gia muốn lấy thân báo đáp, ta tự biết Vương gia và nữ nhi chài lưới có khác biệt một trời một vực.
Ta không cảm thấy mình thấp kém hơn ai, nhưng suy cho cùng, hôn nhân là một thứ phức tạp. Ta chỉ một lòng muốn trở về làng chài của mình để mưu sinh mà thôi...

Thập Toàn Cửu Hảo
Ta là Thẩm Hảo Hảo, là phụ nhân hung hãn nổi tiếng trong thôn.
Ngày bị hưu, ta cầm d/ao p/hay cạo trọc đầu bà mẫu cũ, g/iết con heo ta nuôi được một năm.
Nhưng chưa đầy nửa tháng sau khi bị hưu, bà mối đã tìm đến nhà ta, muốn mai mối cho ta một hôn sự.
Người đó là một người góa thê ở thôn bên, thê tử đã c/hết năm năm trước.
Chàng là thợ săn, thường vào núi ba năm ngày không về nhà là chuyện bình thường. Mỗi khi chàng vào núi, để lại hai đứa con ở nhà không yên tâm nên muốn tìm một người giúp trông nom trẻ.
"Nhà hắn chỉ có hắn và hai đứa con, gả qua thì ngươi sẽ là chủ nhà, Ngũ Lang lại là người chu đáo, tuyệt đối không để ngươi chịu nửa phần u/ất ứ/c."
Nghe xong lời bà mối, ta ngay lập tức ưng thuận hôn sự này.

Thời Gian Của Anh Và Em
Lâm Thiển từng nghĩ, người đàn ông mình mong muốn phải là người tuấn tú, mạnh mẽ, trong thương trường có thể hô mưa gọi gió, khiến cô phải ngước nhìn.
Thế nhưng khi thật sự gặp được người phù hợp, cô mới nhận ra mình lại yêu đến say đắm sự lạnh nhạt, trầm lặng, kiên nghị và trung thành của anh.
Yêu đến mức nguyện cùng anh kề vai sát cánh trong thương trường đầy phong ba bão táp, sống trọn tuổi thanh xuân, không hỏi tương lai.
Một cuộc gặp gỡ nhẹ nhàng như dòng nước đã tạo nên giữa anh và cô, khoảng thời gian nghiêng thành đẹp đẽ và rung động lòng người nhất.

Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn
Thịnh Ý tỉnh dậy sau một giấc ngủ, phát hiện mình đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết, trở thành nhân vật nữ phụ cùng tên cùng họ với mình. Nguyên chủ đã sống 17 năm yên ổn sung sướng, nhưng đúng lúc phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức thì lại đến lượt cô xuyên qua, đúng là một khởi đầu sụp đổ trời đất.
Tệ hơn nữa, cô còn là thiên kim giả trong câu chuyện thật - giả tiểu thư. Thiên kim thật Lục Yến Yến không chỉ là một đóa bạch liên, mà còn là người trọng sinh. Trong những ngày Thịnh Ý ở nông thôn, Lục Yến Yến bày đủ trò, liên tục hãm hại cô.
Thịnh Ý bày tỏ: Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi. Gửi người đến gây khó dễ ư? Không vội, không vội!

Khi Tôi Và Bạn Thân Cùng Xuyên Vào Kịch Bản Phim Cẩu Huyết
【Bạn thân song xuyên + Quân hôn + Thay đổi kết cục + Làm giàu phát tài + Vả mặt】
Trì Ngọc Nhan và Hứa Bán Hạ xuyên vào đúng kịch bản được viết ra cho hai người họ.
Vừa xuyên tới đã rơi ngay vào đêm tân hôn, hơn nữa cả nhà chồng lẫn nhà mẹ đẻ đều là tử địch.
Để có thể sống sót ở nhà chồng, hai người đành phải giả làm nguyên chủ, tiếp tục đóng vai kẻ thù không đội trời chung. Thế nhưng, trong những lần va chạm, họ lại hỗ trợ lẫn nhau.
Chỉ là… dù sao họ cũng chỉ là những nữ phụ độc ác trong kịch bản. Nếu không tìm ra “nữ chính” thật sự, cuộc sống của họ sẽ chẳng thể yên ổn. Nhưng rồi, từng nhân vật phụ lần lượt xuất hiện, tất cả đều bị cô bạn thân đánh cho thảm hại.
Đến cuối cùng, họ mới sững sờ phát hiện—nữ chính vốn được định sẵn từ đầu, đã bị họ dẫm nát dưới chân từ lâu.
Trì Ngọc Nhan ôm bụng bầu, ngắm dáng vẻ bá khí của cô bạn thân mà khẽ thở dài:
“Các người nói xem, đi chọc ai không chọc, lại dám động vào bạn thân của tôi… bị hóa vàng cũng chẳng oan!”

Thập Niên 70: Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Làm Quân Tẩu
【 Trọng sinh + 1v1 ngọt sủng + muộn tao thô hán + kiều mềm mỹ nhân + không gian + lẫn nhau liêu 】
Đời trước, Tô Nhiễm Nhiễm một mực trốn tránh người đàn ông kia. Thế nhưng, vì cứu cô mà hắn đã bị cuốn đi trong cơn hồng thủy.
Khoảnh khắc bi thương ấy, nhiều đêm về sau vẫn không ngừng hiện về trong mộng, nhắc nhở cô đã bỏ lỡ một mối tình sâu nặng đến nhường nào.
May mắn thay, ông trời rủ lòng thương, để cô sống lại ngay ngày hai người chuẩn bị ký giấy ly hôn.
Lần này, cô tuyệt đối sẽ không để lỡ.
Mang trong bụng đứa nhỏ, trong tay lại có không gian linh tuyền, Tô Nhiễm Nhiễm dứt khoát theo chồng ra hải đảo!
……
Thẩm Hạ cảm thấy, hẳn là mình đang nằm mơ.
Nếu không, sao tiểu tức phụ từng sợ hãi tránh né hắn, bỗng dưng lại làm nũng, còn chủ động muốn hắn ôm?
Nhìn dáng vẻ mềm mại, dịu dàng mà cô lại không tự biết, trong lòng Thẩm Hạ tràn đầy cảm giác hư ảo, không dám tin vào mắt mình.
“Nhiễm Nhiễm, em nghĩ kỹ chưa? Từ nay về sau… sẽ không còn cơ hội ly hôn nữa đâu!”
Thẩm Hạ nghiến răng, một lần nữa xác nhận cùng cô.
Mà câu trả lời hắn nhận được… chính là sự nhiệt tình đến mức khiến hắn cũng không dám mơ tưởng.
Truyện chưa beta nha các tình yêu

Ta Nhờ Bình Luận Mà Lần Lượt Nhặt Được Các Tiểu Phúc Tinh
Khi ta vào núi hái dược, bỗng trước mắt hiện ra một hàng chữ:
【Nhi tử của nam nữ chính bị vứt tại rừng phong thôn Hồng Phong, lập tức sẽ bị rắn cạp nia cắn chết! Từ đây mở màn đoạn ngược luyến ——】
Ta vội vã lao tới rừng phong.
Cứu được hài tử bên ổ xà.
Nào ngờ hai tháng sau, lại có những dòng chữ hiện ra:
【Nữ nhi vừa mới tròn tháng của nữ chính đã bị kẻ thù cướp đi, vứt xuống hồ ở thôn Hồng Phong.】
【Thân thể nữ nhi bị bèo nổi vướng vào, chẳng rõ là chết chìm hay chết đói? Thảm thiết quá đỗi!】
A? Nữ chính sinh con sao lại nhanh đến vậy?
Ta kinh hãi vô cùng, lại lần nữa vội vàng đi nhặt hài tử.
Nửa năm trôi qua, dòng chữ bay lại nổ tung:
【Trời ơi, nữ chính ngọt sủng văn dắt con bỏ trốn, long phượng thai bị nữ phụ ác độc trộm đi, ném lên đỉnh núi Nguyện Ước, người đang sống mà bị đông chết!】
Cái này… rốt cục là có bao nhiêu nữ chính vậy chứ?
Ta liều mạng trèo lên đỉnh núi, lại ôm về một đứa nhỏ.
Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, ta đã nhờ những dòng chữ bay mà nhặt được bốn, năm… mười hài tử…
Ôi trời đất ơi!
Xin các vị nhân vật chính đừng có làm lạc hài tử nữa, ta thật sự nuôi chẳng nổi rồi!