Vả Mặt
Tuyến truyện tập trung vào quá trình nhân vật chính từ chỗ bị coi thường, khinh miệt trở thành kẻ mạnh mẽ, thành công và “vả mặt” những kẻ từng hãm hại, chế giễu. Đọc thể loại này thường rất hả hê, sảng khoái.
Truyện mới cập nhật

LÝ PHÁN PHÁN TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ TOẢ SÁNG
Ba mẹ ruột không cho tôi gọi họ là ba mẹ, chỉ được phép gọi là chú và dì.
Vậy mà sau này, khi tôi đỗ vào Thanh Hoa, họ lại đi khắp nơi khoe khoang:
“Đây là con gái tôi…”
Tôi mỉm cười phản bác:
“Chú dì à, con cái không thể nhận bừa được đâu.”
…

MỸ NHÂN TÂM KẾ: TRẢM LONG
GIỚI THIỆU:
Đêm trưởng tỷ khó sinh, Thái tử lại đang cùng nữ xuyên không ngắm sao trên mái nhà.
Trưởng tỷ là chính thê của Thái tử, cũng là thanh mai trúc mã của hắn. Thế nhưng kể từ khi Thái tử mang về một nữ tử xuyên không, hắn liền lạnh nhạt với trưởng tỷ, bỏ mặc không ngó ngàng đến nữa.
Sau khi trưởng tỷ qua đời, để lại một hài nhi đáng thương.
Một tháng sau, ta được gả vào Đông cung, trở thành trắc phi.
Nữ xuyên không tới cửa khiêu khích:
“Điện hạ hứa với ta đời này kiếp này chỉ có một đôi. Dù ngươi có gả vào Đông cung, cũng không giành được tình yêu của điện hạ. Ta khác các ngươi – những nữ tử cổ đại ngu muội.”
Ta khẽ cười, mím môi không đáp.
E rằng nàng không biết, nữ nhi thế gia từ nhỏ đã tinh thông tâm kế.
Trưởng tỷ thất bại, bởi nàng có tình.
Còn ta thì không giống vậy—
Ta đến là để trảm long!

THIÊN KIM THẬT BỊ VỨT BỎ
Tôi chưa bao giờ nghĩ, chuyện ôm nhầm con lại xảy ra trên chính người mình.
Khi ba mẹ ruột dắt theo cô gái kia tìm đến thì tôi đang xách gậy, ngồi trong hẻm hút t/h/u/ố/c với một đám lưu manh.
Bọn họ ch/ec lặng.
Tất cả theo bản năng đứng ra che chắn cho người con gái có dáng vẻ yếu ớt, hiền lành, ngoan ngoãn kia.
…

Thâp Niên 70 Tôi Và Anh Ta Sống Chết Không Gặp Nhau
Trọng sinh quay lại năm 1978, tôi quyết định làm ba việc.
Việc thứ nhất, chủ động nộp đơn xin đi hỗ trợ xây dựng Đại Tây Bắc.
Việc thứ hai, sẽ không còn ngốc nghếch hầu hạ cô em nuôi đang mang thai của chồng – Mạc Hiểu Nhã.
Việc thứ ba, ly hôn với Cố Dục Quân, từ nay mỗi người một ngả, vĩnh viễn không gặp lại.
Phát hiện tôi thay đổi bất thường, không ầm ĩ, cũng chẳng để tâm đến việc anh ta bênh vực Mạc Hiểu Nhã.
Cố Dục Quân còn tưởng rằng sau khi bị anh ta nhốt kỷ luật, tôi đã học ngoan.
Cho đến khi anh ta đi làm nhiệm vụ bị thương phải nằm viện cần người chăm sóc, tìm đến tôi thì bị tôi vô tình từ chối.
Lúc này Cố Dục Quân mới nhận ra mọi chuyện đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của anh ta.
Tôi đã quyết định, đời này sẽ không cần anh ta nữa!

THANH MAI CỦA BẠN TRAI XÓA ĐI LUẬN VĂN CỦA TÔI
Văn án
Khi tôi đang viết luận văn, thì cô bạn thanh mai của bạn trai nhìn thấy hình nền máy tính là ảnh chụp chung của tôi và anh ta, vậy nên cô ta liền tiện tay… format luôn cả máy.
Từ chọn đề tài, xác định hướng nghiên cứu, cho đến bản thảo đầu tiên rồi hoàn thiện cuối cùng… biết bao ngày đêm tôi đã dồn hết tâm huyết vào đó, phút chốc lại tan thành mây khói.
Tôi hoảng loạn, lập tức nghĩ đủ cách khôi phục dữ liệu, điên cuồng tìm đường cứu vãn.
Chợt nhớ ra có một người bạn cùng phòng giỏi về phục hồi dữ liệu, tôi vội vàng muốn gọi điện thử xem.
Lục Bắc Trần lại gạt đi với giọng cứng nhắc:
“Anh biết vì luận văn bị xóa nên rất gấp gáp. Nhưng nếu em gọi cho cô ta, vậy chuyện Khả Khả xóa luận văn nhất định sẽ bị truyền ra ngoài.”
“Sắp đến lúc bảo vệ luận văn rồi, em không thể để giáo sư nghe được tin đó, lỡ họ nghĩ Khả Khả có vấn đề về đạo đức rồi chấm điểm thấp cho luận văn của em ấy thì sao?”
Nghe xong, lòng tôi chợt lạnh buốt.
Nhưng mà anh ta rốt cuộc có nhận ra không, hai chúng tôi dùng cùng một mẫu máy tính.
Và chiếc bị format… vốn dĩ không phải của tôi.
…

LÀ THIÊN KIM THẤT LẠC, TÔI TRỞ VỀ QUẬY ĐỤC NƯỚC NHÀ TÀI PHIỆT
Là đứa con gái quê, từ nhỏ tôi ghen tị nhất với mấy cô tiểu thư nhà tài phiệt.
Chỉ cần vài quả cam rụng xuống đất làm bẩn đôi giày cao gót của cô ta, một cú điện thoại thôi — cả vườn cam của làng lập tức bị nhổ sạch.
Ấy vậy mà, một ngày đẹp trời, ông trùm tài phiệt tận tay đến tìm tôi.
Hóa ra… tôi mới là tiểu thư thật.
Tối đó, tôi gói ghém mấy bộ quần áo, dắt theo con chó vàng Vượng Tài, vui vẻ chào từng bác, từng cô trong làng.
Cả làng rưng rưng tiễn:
“Con à, lên thành phố sống cho tốt, đừng về đây chịu khổ nữa.”
Tôi lắc đầu lia lịa.
Khổ cái nỗi gì!
Một quả đồi ở quê còn rộng hơn cái sân nhà tài phiệt, chưa đủ cho tôi với Vượng Tài chạy vài vòng cho đã.
Tôi lên đó chỉ để đòi tiền bồi thường thôi.
Còn nếu họ không chịu trả… thì đừng trách tôi lật bàn!

THẨM UYỂN NINH
Tỷ tỷ một lòng muốn làm đích nữ, cuối cùng cũng được Đại phu nhân thu nhận nuôi dưỡng.
Nào ngờ, Đại phu nhân tính tình khô khan, chỉ dạy nàng tính toán sổ sách, hoàn toàn chẳng hiểu cách lấy lòng trượng phu.
Ngược lại, ta lớn lên bên cạnh di nương, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, hát hay múa giỏi, các công tử trong kinh thành không ai không ái mộ.
Tiểu Hầu gia mà tỷ tỷ ngày đêm nhung nhớ lại đem lòng yêu ta, đến cả mẫu thân hắn khi đến cửa cầu thân cũng nói:
“Đích hay thứ chẳng quan trọng, quan trọng nhất là con ta được vui vẻ.”
Tỷ tỷ phát điên giết ta, sau đó ta và nàng trọng sinh trở về ngày được thu nhận khi xưa.
Lần này, nàng nấp sau lưng phụ thân, nghẹn ngào nói:
“Nữ nhi không muốn đi theo Đại phu nhân, nữ nhi nguyện theo bên cạnh Triệu di nương.”
Còn ta thì vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy chân Đại phu nhân.
Kiếp này, cuối cùng cũng đến lượt ta tận hưởng những tháng ngày tốt đẹp rồi.
...

ĐUỔI TÔI RA KHỎI NHÀ, BỐ ĐƯA CON HOANG VỀ LÀM RẠNG TỔ TÔNG
Tôi trượt đại học, ba đuổi tôi ra khỏi nhà, rồi đưa đứa con riêng về sống chung.
Ông đi đâu cũng khoe:
“Con trai tôi thông minh hơn con gái nhiều!”
Tám năm sau, tôi tốt nghiệp thạc sĩ ngành y, được nhận vào một bệnh viện tuyến đầu trong thành phố.
Còn con trai ông – đứa được ông cưng như vàng ấy – cũng "vinh dự tổ tông", đậu vào một trường 985.
Kết quả là, cả nhà họ đi ăn mừng thì bị tai nạn xe, được đưa thẳng đến bệnh viện… chỗ tôi đang làm việc.

Giang Châu Từ
Hắn có một thanh mai, là người giỏi chế đ/ộc nhất.
Hai người họ, kẻ hạ đ/ộc người giải đ/ộc, cứ thế trêu đùa nhau suốt mười mấy năm, cho đến khi ta bị trúng kịch đ/ộc, suýt mất m/ạng.
Khi ta tỉnh dậy, hắn vừa viết toa thuốc vừa thở dài : “Nàng đừng trách A Khả, nàng ấy chỉ là tính trẻ con quen rồi, không cố ý hại nàng đâu.”
“Nàng ấy biết ta có thể cứu nàng, chỉ là cố tình gây sự với ta thôi.”
Vừa nói xong, hắn lại bị người của Thẩm Khả vội vã gọi đi.
Hắn đi quá vội, đến cả việc toa thuốc thiếu một vị cũng không hề hay biết.
Hệ thống đã lâu không hoạt động cuối cùng cũng được kích hoạt:【Chet dưới tay nam chính mới có thể trở về nhà. Thuốc giải bị viết sai thành thuốc đ/ộc, ký chủ có thể chọn uống hay không.】
Ta đưa toa thuốc cho nha hoàn, mỉm cười nói: “Đem đi sắc đi.”

Sát Thủ Lặng Thầm
Sát Thủ Lặng Thầm
Tôi để mẹ chồng trông con, bà lại xuống dưới lầu đ/ánh b/ài, bỏ mặc thằng bé ngồi một bên nghịch bùn.
Tôi không nói nửa lời, bước lên, lật tung cả bàn bài.
Bà lí nhí:
“Mẹ… mẹ chỉ chơi một lát thôi mà…”
Em chồng thì bật dậy ch/ửi tôi:
“Mẹ tôi giúp chị trông con là tình nghĩa, chị không biết cảm ơn còn dám ngược đãi bà ấy?”
Xung quanh có người chỉ trỏ, nói tôi ỷ lại mẹ chồng, là loại đàn bà chua ngoa.
Tôi gật đầu:
“Mọi người nói đúng. Mỗi tháng năm ngàn, tôi trả. Ai thương bà thì rước bà về.”
Em chồng đảo mắt, ngay hôm đó liền dắt mẹ đi.
Một tháng sau, cả nhà bọn họ đều nằm trong ICU.