Nữ Cường
Nhân vật nữ chính mạnh mẽ, thông minh, độc lập. Không phụ thuộc vào nam chính mà tự tạo dựng cuộc sống, địa vị và tình yêu.
Truyện mới cập nhật

NGƯỜI BÀ CAY NGHIỆT
Mang thai được ba tháng, bà nội chồng tôi tìm tới nhà đặt ra luật lệ.
Bà ta cố tình giec con chó mà tôi nuôi suốt ba năm, rồi đem hầm thành canh để chọc tức tôi.
Trên bàn cơm, bà ta đắc ý khoe khoang:
“Ăn thịt con s/ú/c s/i/n/h lớn lên bằng đồ ăn xịn đúng là thơm ngon~”
Ăn xong, bà ta lại bắt tôi phải quỳ lạy, nhận con rùa mà bà ta nuôi bốn mươi năm làm mẹ nuôi.
Tôi ngoan ngoãn làm theo.
Chỉ là… bà ta không biết, nhận mẹ nuôi thì dễ, nhưng tiễn con nuôi đi thì khó đấy!
…

LÝ PHÁN PHÁN TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ TOẢ SÁNG
Ba mẹ ruột không cho tôi gọi họ là ba mẹ, chỉ được phép gọi là chú và dì.
Vậy mà sau này, khi tôi đỗ vào Thanh Hoa, họ lại đi khắp nơi khoe khoang:
“Đây là con gái tôi…”
Tôi mỉm cười phản bác:
“Chú dì à, con cái không thể nhận bừa được đâu.”
…

MỸ NHÂN TÂM KẾ: TRẢM LONG
GIỚI THIỆU:
Đêm trưởng tỷ khó sinh, Thái tử lại đang cùng nữ xuyên không ngắm sao trên mái nhà.
Trưởng tỷ là chính thê của Thái tử, cũng là thanh mai trúc mã của hắn. Thế nhưng kể từ khi Thái tử mang về một nữ tử xuyên không, hắn liền lạnh nhạt với trưởng tỷ, bỏ mặc không ngó ngàng đến nữa.
Sau khi trưởng tỷ qua đời, để lại một hài nhi đáng thương.
Một tháng sau, ta được gả vào Đông cung, trở thành trắc phi.
Nữ xuyên không tới cửa khiêu khích:
“Điện hạ hứa với ta đời này kiếp này chỉ có một đôi. Dù ngươi có gả vào Đông cung, cũng không giành được tình yêu của điện hạ. Ta khác các ngươi – những nữ tử cổ đại ngu muội.”
Ta khẽ cười, mím môi không đáp.
E rằng nàng không biết, nữ nhi thế gia từ nhỏ đã tinh thông tâm kế.
Trưởng tỷ thất bại, bởi nàng có tình.
Còn ta thì không giống vậy—
Ta đến là để trảm long!

THIÊN KIM THẬT BỊ VỨT BỎ
Tôi chưa bao giờ nghĩ, chuyện ôm nhầm con lại xảy ra trên chính người mình.
Khi ba mẹ ruột dắt theo cô gái kia tìm đến thì tôi đang xách gậy, ngồi trong hẻm hút t/h/u/ố/c với một đám lưu manh.
Bọn họ ch/ec lặng.
Tất cả theo bản năng đứng ra che chắn cho người con gái có dáng vẻ yếu ớt, hiền lành, ngoan ngoãn kia.
…

A Tú
Ta là một tiểu cung nữ không chút tiếng tăm trong cung, không quyền không thế, mặc người bắt nạt, niềm hy vọng duy nhất là đến tuổi được xuất cung.
Trớ trêu thay, trong cung của Quý phi bị mất đồ, cuối cùng lại đổ tội lên đầu ta.
Trượng côn cứ thế quất xuống người ta, cuối cùng ta bị ném ra khỏi cửa cung trong tình trạng m á u me đầm đìa.
Khi tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, ta đưa tay níu lấy tia hy vọng sống đi ngang qua:
"Cầu xin công công... rủ lòng thương nô tỳ."
Sau này, người đã đưa ta trở thành người phụ nữ tôn quý nhất của vương triều.
Trong tẩm điện, người ôm ta từ phía sau:
"Nương nương muốn gì cũng đã có được rồi, vậy thứ mà nô tài muốn, nương nương có phải cũng nên cho rồi không?"
---
1.
Khi cung của Quý phi bị mất một cây trâm ngọc, tất cả hạ nhân trong cung đều bị gọi đến để tra hỏi.
Ta bị người khác chỉ điểm là đã vào cung Quý phi quét dọn vào giờ Ngọ, nhưng ta chưa từng bước vào tẩm điện của người, thậm chí còn không biết cây trâm ngọc người đánh mất có hình dạng ra sao.
Nhưng người quyền quý muốn định tội ai, thậm chí chẳng cần đến lý do chính đáng.
Quý phi với đôi môi tô son đỏ thẫm chỉ rũ mắt nhìn gương mặt ta một lát, rồi khẽ cười khẩy một tiếng:
"Trông cũng chẳng phải là một nô tài có tâm tư trong sạch gì."
Vị ma ma bên cạnh Quý phi liền nói đỡ cho chủ tử, liếc xéo ta một cái rồi nghiêm giọng hỏi ta giấu thứ trộm được ở đâu rồi.
Ta vội quỳ xuống cầu xin, miệng nói:
"Cầu xin nương nương minh giám, nô tỳ không hề trộm đồ."
"Ngươi không trộm, chẳng lẽ nương nương lại vu oan cho ngươi chắc?"
"Nô tỳ không dám."
Thân phận thấp hèn, ngay cả biện minh cũng là một cái tội.
Khi Quý phi nương nương muốn định tội ta, đầu ta dập mạnh xuống đất để cầu xin người khai ân.

MỘT ĐỜI TRẢ THÙ
A nương giấu ta vào trong 1 hộc tủ bí mật, ta cứ ngỡ người muốn chơi trò trốn tìm với ta.
Nhưng người lại dùng vải bố nhét kín miệng ta, nghiêm giọng dặn dò ta bất luận thế nào cũng không được phát ra tiếng động.
Từ lỗ hổng của hộc tủ bí mật, ta trông thấy một trăm ba mươi hai nhân khẩu Tấn gia ta, cả nhà bị tàn sát, thi cốt máu chảy.
Kẻ cầm đầu là một nam tử bạch y nhã nhặn, Trung Thư lệnh của nước Đại Hạ, Tống Minh.
Hắn dùng chiếc khăn lụa trắng như tuyết lau máu trên kiếm, cười lạnh lùng:
"Một tiện dân hèn mọn, còn vọng tưởng lung lay thế gia trăm năm, thật không biết lượng sức."
Cho nên, cả gia tộc hắn cũng đáng chết dưới tay tiện dân là ta.

Quyền Lực Tối Thượng
Trước khi gả vào Đông cung, ta biết Thái tử đã có người trong lòng.
Người ấy không phải ai khác, chính là con gái nhũ mẫu của hắn, dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, yếu đuối khiến người ta thương xót.
Đêm đại hôn, vốn nên là đêm động phòng hoa chúc của ta, hắn lại dẫn nàng ấy đến Thái miếu, quỳ suốt một đêm.
Hắn khẩn cầu bệ hạ, nể mặt liệt tổ liệt tông, ban cho nàng ấy một danh phận.
Ta không khóc không làm ầm ĩ, chỉ tận tâm giữ bổn phận Thái tử phi, nhờ vậy được bệ hạ yêu mến.
Ngay khi ta mang thai, Thái tử lại muốn cùng người trong lòng phiêu bạt chân trời góc bể.
Ta chỉ an ủi mẫu thân:
“Không sao cả, không có Thái tử thì vẫn còn Hoàng thái tôn; về sau mỗi một đời đế vương, trong huyết mạch đều sẽ chảy dòng máu của nhà họ Thôi chúng ta.”

HỈ NỘ VÔ BI
Xuyên vào truyện ngược đã hai mươi năm, ta mới phát hiện Bùi Độ phu quân của ta là một kẻ trọng sinh.
Những lần gặp gỡ từ khi ta đến đây, đều là kết quả từ sự toan tính tinh vi của hắn. Bởi ở kiếp trước của nguyên thân, ta từng nhiều lần hãm hại nữ chính.
Ngay cả việc lấy ta, cũng chỉ vì hắn muốn ngăn ta gả cho nam chính, để thành toàn cho đôi nam nữ chính ấy.
Nguyên thân ta của là một nữ phụ độc ác, tội lỗi muôn trùng, chính là hòn đá chắn lối trên con đường hạnh phúc của nam nữ chính.
Thế nhưng, đó vốn không phải là ta. Ta bây giờ đã cùng nữ chủ kết nghĩa tỷ muội, chuyện gì cũng tâm đầu ý hợp kể hết cho nhau nghe, đối với nam chủ thì tránh né không dám gần, cuối cùng còn gả cho nam phụ, kẻ si tình nhất trong bộ truyện.
Những điều trước đó ta kể đều là thật, chỉ có câu cuối cùng lại là do ta lầm tưởng mà thôi.
Bùi Độ quả nhiên rất si tình, nhưng ta lại quên mất, người hắn một mực si tình, chưa từng là ta.
Cái ngày ta phát hiện quyển sổ ghi chép giấu trong ngự thư phòng, liền vội vàng xuất cung tìm gặp nữ chính.
Bùi Độ hay tin liền gấp gáp đuổi theo. Kiếm hăn tuốt khỏi vỏ, lạnh lẽo áp thẳng nơi sau gáy.
Lưỡi kiếm băng hàn kề sát da thịt, sau tai lúc này chỉ còn lại thanh âm rét buốt của hắn:
“Đứng lại, không được đến gần nàng ấy.”
Thì ra, một Bùi Độ vốn luôn ôn nhu dịu dàng ấy, cũng có lúc tuyệt tình đến thế.
…

LÀ THIÊN KIM THẤT LẠC, TÔI TRỞ VỀ QUẬY ĐỤC NƯỚC NHÀ TÀI PHIỆT
Là đứa con gái quê, từ nhỏ tôi ghen tị nhất với mấy cô tiểu thư nhà tài phiệt.
Chỉ cần vài quả cam rụng xuống đất làm bẩn đôi giày cao gót của cô ta, một cú điện thoại thôi — cả vườn cam của làng lập tức bị nhổ sạch.
Ấy vậy mà, một ngày đẹp trời, ông trùm tài phiệt tận tay đến tìm tôi.
Hóa ra… tôi mới là tiểu thư thật.
Tối đó, tôi gói ghém mấy bộ quần áo, dắt theo con chó vàng Vượng Tài, vui vẻ chào từng bác, từng cô trong làng.
Cả làng rưng rưng tiễn:
“Con à, lên thành phố sống cho tốt, đừng về đây chịu khổ nữa.”
Tôi lắc đầu lia lịa.
Khổ cái nỗi gì!
Một quả đồi ở quê còn rộng hơn cái sân nhà tài phiệt, chưa đủ cho tôi với Vượng Tài chạy vài vòng cho đã.
Tôi lên đó chỉ để đòi tiền bồi thường thôi.
Còn nếu họ không chịu trả… thì đừng trách tôi lật bàn!

THẨM UYỂN NINH
Tỷ tỷ một lòng muốn làm đích nữ, cuối cùng cũng được Đại phu nhân thu nhận nuôi dưỡng.
Nào ngờ, Đại phu nhân tính tình khô khan, chỉ dạy nàng tính toán sổ sách, hoàn toàn chẳng hiểu cách lấy lòng trượng phu.
Ngược lại, ta lớn lên bên cạnh di nương, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, hát hay múa giỏi, các công tử trong kinh thành không ai không ái mộ.
Tiểu Hầu gia mà tỷ tỷ ngày đêm nhung nhớ lại đem lòng yêu ta, đến cả mẫu thân hắn khi đến cửa cầu thân cũng nói:
“Đích hay thứ chẳng quan trọng, quan trọng nhất là con ta được vui vẻ.”
Tỷ tỷ phát điên giết ta, sau đó ta và nàng trọng sinh trở về ngày được thu nhận khi xưa.
Lần này, nàng nấp sau lưng phụ thân, nghẹn ngào nói:
“Nữ nhi không muốn đi theo Đại phu nhân, nữ nhi nguyện theo bên cạnh Triệu di nương.”
Còn ta thì vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy chân Đại phu nhân.
Kiếp này, cuối cùng cũng đến lượt ta tận hưởng những tháng ngày tốt đẹp rồi.
...