Nữ Cường
Nhân vật nữ chính mạnh mẽ, thông minh, độc lập. Không phụ thuộc vào nam chính mà tự tạo dựng cuộc sống, địa vị và tình yêu.
Truyện mới cập nhật
Trà Xanh Thất Thủ
Hôm bố tôi – Lâm Kiến Quốc tái hôn, đám cưới không lớn nhưng tràn đầy ấm áp.
Cô dâu tên Lưu Y Y, nhỏ hơn bố tôi tròn mười lăm tuổi, khuôn mặt thanh thuần, giọng nói nhẹ như tơ, ánh mắt nhìn bố tôi chứa đầy sự ngưỡng mộ và tình yêu không giấu giếm.
Họ hàng xì xào sau lưng, nói rằng bố tôi “tuổi này mà vẫn cưới được vợ trẻ, đúng là phúc khí ngập trời.”
Bố tôi thì đắc ý ra mặt, ôm eo Lưu Y Y, cả người như trẻ lại mười tuổi, ngay cả những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng rạng rỡ hạnh phúc.
Giữa tiệc cưới, Lưu Y Y cầm ly rượu đi đến trước mặt tôi, dáng người uyển chuyển, đôi mắt hơi đỏ.
“Vãn Vãn, từ nay cô là mẹ kế của con rồi. Cô biết mình không thể thay thế mẹ ruột, nhưng cô sẽ cố gắng yêu thương con như con ruột của mình.”
Khi nói đến đó, giọng cô ta bắt đầu nghẹn lại, một giọt lệ trong veo đúng lúc lăn xuống gò má xinh đẹp.
“Cô không cần gì cả, chỉ mong bố con hạnh phúc, nhà mình hòa thuận.”
Người lớn xung quanh lập tức nhìn nhau gật gù, khen cô ta hiểu chuyện, hiền lành.
Bố tôi thì càng thương cô ta hơn, vội ôm vào lòng dỗ dành, đồng thời liếc tôi bằng ánh mắt mang theo trách cứ — như thể đang nói:
“Con xem, lại làm mẹ kế con khóc rồi.”
Tôi chỉ yên lặng nhìn cô ta, không nói gì.
Cô ta không biết.
Tôi, Lâm Vãn, là một blogger nổi tiếng với hơn ba triệu người theo dõi, bút danh “Giáo sư Trà.”
Chuyên mục của tôi — là nhận diện, phân tích và vạch trần mọi loại “trà xanh” trên mạng.
Mà người phụ nữ đang đứng trước mặt tôi đây, Lưu Y Y, chính là “đỉnh cao trà nghệ” trong giới mạng — Tea Master thiên hoa bảng.
Tôi đã xem hết tất cả video và bài viết của cô ta — những “giáo trình trà xanh” được dân mạng chuyền tay như kinh thánh.
Nên ngay khi cô ta bắt đầu diễn, tôi đã biết.
Trò chơi bắt đầu rồi.
Và tôi — người đã xem trước toàn bộ chiến lược, chính là người chơi duy nhất biết cách phản công.
Đại Trưởng Công Chúa
Đại Trưởng Công Chúa
Ta là muội muội của tiên hoàng, cô cô ruột của hoàng thượng đương triều, là Đại Trưởng Công Chúa duy nhất của Đại Tấn.
Vào ngày ta mừng thọ sáu mươi tuổi, đích thê đã qua đời của phò mã đột nhiên dẫn theo cô con gái út đến tận cửa.
“Chính thê là đích, kế thê là thiếp. Thân phận Công chúa cao quý, dân phụ không dám để Công chúa làm thiếp, dân phụ cam tâm hạ mình làm vợ lẽ, chỉ mong Công chúa rủ lòng thương, cho phép Miên Nhi được nhận tổ quy tông, đoàn tụ với cha là phò mã.”
Đến lúc này ta mới biết, phò mã đã cùng ta ân ái mặn nồng lại lén lút nuôi dưỡng nàng ta suốt bốn mươi năm bên ngoài.
Thỉnh Tướng Quân Nhập Úng
Thỉnh Tướng Quân Nhập Úng
Phò mã chưa cưới của ta đã thắng trận trở về.
Thế nhưng, bên cạnh hắn lại có thêm một nữ tướng quân từng vào sinh ra tử cùng hắn.
Trong yến tiệc mừng công, nàng tướng quân ấy hết chén này đến chén khác đỡ rượu thay hắn.
“Tướng quân vì cứu ta mà bị thương, không thể uống rượu được.”
Hoàng thượng nhướng mày nhìn hai người họ: “Bị thương ở đâu? Nếu là thương đến căn cơ, trẫm sẽ không thể gả đường muội cho ngươi được.”
Đừng Làm Phiền Ta, Ta Cần Yên Tĩnh!
Đừng Làm Phiền Ta, Ta Cần Yên Tĩnh!
Di mẫu vì cứu mẹ ta mà chet đ/uối nơi sông nước.
Mẹ ta vì báo ân, bèn đón biểu muội về phủ nuôi dưỡng, dạy dỗ.
Từ đó về sau, biểu muội đ/oạt lấy mọi thứ của ta. Từ sân viện, trang sức, xiêm y, cho đến thức ăn, quà vặt, đồ chơi nhỏ.
Phàm là ta có, nàng ta đều muốn giành cho bằng được.
Mẹ ta bảo ta phải nhường nhịn nàng.
Ta không chịu.
Nàng ta chọc ta một lần, ta đ/ánh nàng một lần.
Mãi đến khi ta bàn chuyện hôn sự, nàng ta lại đi quyến rũ Lục Mão.
Mẹ ta lại bảo ta nhường nhịn nàng.
Lần này ta cười tủm tỉm đáp: “Được thôi.”
PHÙ MÃN
Năm Thừa Nguyên thứ mười sáu, hạn hán khắp quê nhà.
Dân trong làng lo kế sinh nhai, bắt đầu đem con gái bán ra ngoài.
Những bé gái bị bọn buôn người dắt đi, hoặc bị chặt gân chân, hoặc bị đánh chết giữa đường.
Cha mẹ luôn nói ta là sinh mệnh của họ, nên chẳng nỡ bán đi.
Chỉ vì câu nói ấy, ta ra sức giặt giũ nấu nướng, chẻ củi nhóm lửa, chăm sóc đệ đệ…
Mãi đến ngày Tết năm ấy, nương phá lệ may cho ta một bộ y phục đỏ, bế ta đặt lên xe bò.
Lúc ấy ta mới hay:
Tấm lòng của họ, còn độc ác hơn cả lũ buôn người dưới gầm trời này!
TÔI TRIỆU HỒI BẢN THÂN TỪ THẾ GIỚI SONG SONG Ở THỜI MẠT THẾ
Ngày tận thế ập đến, một số người thức tỉnh Dị năng. Có Dị năng Ngũ Hành: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Cũng có Dị năng Tự Nhiên: Gió, Mưa, Sấm sét, Điện, Băng.
Còn Dị năng của tôi, lại là triệu hồi bản thân ở Thế giới song song.
Tôi: "..."
Dị năng này thì có ích gì chứ? Cho dù bản thân song song của tôi là Hoàng đế nắm quyền, là ngôi sao giải trí hàng đầu, hay là Tổng tài bá đạo đi nữa, đến cái Thế giới tận thế mà mạng người rẻ như cỏ rác này, chẳng phải cũng là cục thịt tươi để dâng lên sao?
Cô bạn thân lại vô cùng phấn khích: "Đừng bi quan thế chứ, lỡ đâu bản thân song song của cậu là một Đại lão tu tiên thì sao?! Lúc đó chúng ta sẽ thắng đậm luôn!"
Thế nhưng…
Lần đầu tiên, tôi triệu hồi ra một cây táo.
Tôi: "?"
Mọi người: "?"
Lần thứ hai, tôi triệu hồi ra một con vượn. Con vượn nắm lấy tóc tôi, liếc ngang ngó dọc, nhảy nhót liên hồi, hưng phấn kêu hừ hừ.
Tôi: "..."
Mọi người: "..."
Lần thứ ba, cuối cùng tôi cũng triệu hồi ra người!
Một cô gái mặc váy trắng xuất hiện, cô ấy trông y hệt tôi, mắt đẫm lệ nhìn chúng tôi, cười thê lương: "Các người là ai, lại là Lệ Như Trân phái các người đến hành hạ tôi sao?"
Tôi: "???"
Mọi người: "..."
CANH DÊ
Phụ thân ta là đầu bếp trứ danh khắp mười dặm tám làng, món dê quay nguyên con của ông nổi tiếng da giòn thịt mềm, hương thơm lan xa khiến ai nấy đều thèm thuồng.
Sủng thiếp của Nhiếp chính vương nghe được danh ấy, liền sai người truyền chỉ cho phụ thân ta vào phủ nấu ăn, lại còn đích thân căn dặn phải là món dê quay đó.
Phụ thân ta rời đi, đến khi bị người ta vứt ra ngoài, toàn thân ông đã bị lửa thiêu đến cháy đen nứt toác.
Thì ra ả sủng thiếp kia nhất thời nổi hứng, nói muốn ăn một món dê quay không có mùi dê.
Mẫu thân ta biết chuyện, một giọt lệ cũng chẳng rơi.
Chỉ là ba tháng sau, bà dựng một cái nồi lớn ngay trước cổng vương phủ bắt đầu bán canh dê.
…
NỖI LÒNG CỦA CHỦ MẪU
Phụ thân ta khải hoàn trở về, từ biên cương mang theo một ngoại thất.
Người nói rằng nữ nhân kia đã theo người chịu khổ suốt mười bảy năm nơi biên ải, nay muốn phong nàng làm bình thê.
Mẫu thân ta bình thản gật đầu. Những năm qua, chính bà chủ động thu xếp chuyện nạp thiếp cho phụ thân, mọi việc đều chu toàn, luôn tỏ ra hiền lương rộng lượng.
Phụ thân ngỡ rằng mẫu thân vẫn yêu thương người như thuở ban đầu.
Thế nhưng, mẫu thân nghe xong chỉ khẽ cười:
“Chuyện tình cảm ư? Những gì ta làm chẳng qua chỉ để giữ vững vị trí chủ mẫu mà thôi.”
…
NỖI LÒNG CỦA CHỦ MẪU
Phụ thân ta khải hoàn trở về, từ biên cương mang theo một ngoại thất.
Người nói rằng nữ nhân kia đã theo người chịu khổ suốt mười bảy năm nơi biên ải, nay muốn phong nàng làm bình thê.
Mẫu thân ta bình thản gật đầu. Những năm qua, chính bà chủ động thu xếp chuyện nạp thiếp cho phụ thân, mọi việc đều chu toàn, luôn tỏ ra hiền lương rộng lượng.
Phụ thân ngỡ rằng mẫu thân vẫn yêu thương người như thuở ban đầu.
Thế nhưng, mẫu thân nghe xong chỉ khẽ cười:
“Chuyện tình cảm ư? Những gì ta làm chẳng qua chỉ để giữ vững vị trí chủ mẫu mà thôi.”
…
Xuân Tàn Nghiêm Châu
Sau khi đại tẩu bị sảy thai, cả nhà đều quay quanh nàng mà chăm sóc.
Ngay cả phu quân ta – Tề Yến – cũng chẳng ngoại lệ.
Trong bữa cơm, ta không kìm được mà nôn khan một tiếng, sắc mặt mọi người lập tức trở nên vi diệu.
Tề Yến kéo ta ra khỏi bàn, giọng có vài phần do dự:
“A Uyển, chẳng lẽ… lúc này nàng lại có thai rồi sao?”
Mẫu thân chồng cũng theo ra, nắm tay ta dịu dàng nói:
“Nếu con thật sự có thai, ta sẽ sai người đưa con đến trang viện dưỡng thai, kẻo để đại tẩu con trông thấy lại buồn lòng.”
Ta không phản bác, chỉ khẽ cười gật đầu:
“Được, ngày mai con sẽ đi.”
Bởi ta đã sớm mua nhà cửa, ruộng đất ở Nghiêm Châu.
Một người chồng và một nhà chồng như thế, ta đã chẳng còn muốn vướng bận gì nữa.