Gia Đình
Gia đình khai thác sự gắn kết, mâu thuẫn và yêu thương trong tổ ấm.
Truyện mới cập nhật

NGƯỜI BÀ CAY NGHIỆT
Mang thai được ba tháng, bà nội chồng tôi tìm tới nhà đặt ra luật lệ.
Bà ta cố tình giec con chó mà tôi nuôi suốt ba năm, rồi đem hầm thành canh để chọc tức tôi.
Trên bàn cơm, bà ta đắc ý khoe khoang:
“Ăn thịt con s/ú/c s/i/n/h lớn lên bằng đồ ăn xịn đúng là thơm ngon~”
Ăn xong, bà ta lại bắt tôi phải quỳ lạy, nhận con rùa mà bà ta nuôi bốn mươi năm làm mẹ nuôi.
Tôi ngoan ngoãn làm theo.
Chỉ là… bà ta không biết, nhận mẹ nuôi thì dễ, nhưng tiễn con nuôi đi thì khó đấy!
…

LÝ PHÁN PHÁN TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ TOẢ SÁNG
Ba mẹ ruột không cho tôi gọi họ là ba mẹ, chỉ được phép gọi là chú và dì.
Vậy mà sau này, khi tôi đỗ vào Thanh Hoa, họ lại đi khắp nơi khoe khoang:
“Đây là con gái tôi…”
Tôi mỉm cười phản bác:
“Chú dì à, con cái không thể nhận bừa được đâu.”
…

Thâp Niên 70 Tôi Và Anh Ta Sống Chết Không Gặp Nhau
Trọng sinh quay lại năm 1978, tôi quyết định làm ba việc.
Việc thứ nhất, chủ động nộp đơn xin đi hỗ trợ xây dựng Đại Tây Bắc.
Việc thứ hai, sẽ không còn ngốc nghếch hầu hạ cô em nuôi đang mang thai của chồng – Mạc Hiểu Nhã.
Việc thứ ba, ly hôn với Cố Dục Quân, từ nay mỗi người một ngả, vĩnh viễn không gặp lại.
Phát hiện tôi thay đổi bất thường, không ầm ĩ, cũng chẳng để tâm đến việc anh ta bênh vực Mạc Hiểu Nhã.
Cố Dục Quân còn tưởng rằng sau khi bị anh ta nhốt kỷ luật, tôi đã học ngoan.
Cho đến khi anh ta đi làm nhiệm vụ bị thương phải nằm viện cần người chăm sóc, tìm đến tôi thì bị tôi vô tình từ chối.
Lúc này Cố Dục Quân mới nhận ra mọi chuyện đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của anh ta.
Tôi đã quyết định, đời này sẽ không cần anh ta nữa!

Người Cha Khiếm Thính
Từ nhỏ tôi đã không có mẹ, chỉ có bố.
Bố tôi là người bị điếc một bên tai.
Tôi là đứa trẻ mà ông vớt được từ dưới sông lên.
Dân làng khuyên ông: “Đứa con hoang nhặt về nuôi không bao giờ nên người đâu.”
Nhưng bố chưa từng bỏ rơi tôi, cho đến khi ông lâm bệnh nặng, cô nhỏ lại muốn bỏ ra ba vạn tệ để “cưới” tôi về làm vợ cho đứa con trai ngốc của bà...

Nhà Trẻ Trong Hậu Cung
Nhập cung mười năm, ta vẫn chẳng được sủng ái, cũng chẳng có lấy một đứa con.
Hoàng thượng hỏi ta: “Uyển Ninh, nàng có muốn hài tử không?”
Muốn!
Một năm sau, người phát hiện đứa trẻ khi xưa chỉ to bằng bàn tay, nay đã có thể vung chiếc xẻng sắt, làm ra mười món ăn cùng một bát canh cho cả cung nhân.
Ta hoảng hốt, vội vàng kéo công chúa quỳ xuống khấu đầu cầu xin tha tội.
Người lại thu hồi vẻ kinh ngạc, ôn hòa nói: “Uyển Ninh, hài tử nàng nuôi rất tốt.”
“Trẫm lại ban cho nàng thêm một đứa.”
……
“Trẫm còn muốn ban cho nàng thêm một đứa nữa.”
……
“Nơi đây còn có hai đứa nữa.”
Ba năm, năm đứa trẻ.
Mười mấy năm trôi qua, lần đầu tiên ta bưng điểm tâm cầu kiến hoàng thượng.
Người nhíu mày, hiện vẻ không vui, tưởng rằng ta muốn kháng chỉ.
Ta vội vàng mở miệng: “Hoàng thượng, liệu có thể cho thiếp được đổi sang cung điện rộng lớn hơn chăng? Chiêu Hoa điện thực sự quá nhỏ, chẳng thể chứa nổi nhiều người đến vậy……”
Lời còn nghẹn nơi khóe miệng, hoàng thượng mấy phen muốn mở miệng, lại nuốt trở vào.

Khi Quý Phi Độc Ác Bắt Đầu Buông Bỏ
Ta trở thành kế mẫu của tiểu Thái tử. Ai nấy đều nghĩ ta sẽ lấy lòng tiểu Thái tử, bản thân tiểu Thái tử dường như cũng nghĩ vậy nên khinh thường ta ra mặt. Nhưng ta chỉ muốn buông bỏ mọi thứ thôi mà.
Tiểu Thái tử muốn ăn cơm, ta bảo hắn tự học nấu ăn. Tiểu Thái tử muốn luyện võ, ta bảo hắn tự tìm sư phụ.
Sau khi áp dụng cách làm qua loa lên đến đỉnh điểm, bỗng nhiên ta nhận được thánh chỉ phong hậu.
Hoàng đế dịu dàng nói: "Chăm sóc Thái tử, nàng đã vất vả rồi."

Sau Khi Nhường Giấy Phép Sinh Con Cho Hàng Xóm Góa, Tôi Tái Giá
Bà nội thường nói, ở đời này, phụ nữ chỉ khi nào lập gia đình, sinh được con, thì ngày tháng mới dễ sống.
Thế là.
Tôi thúc giục Chu Diệp Bách đi làm giấy đăng ký kết hôn, làm giấy phép sinh con.
Nhưng bận rộn một hồi.
Anh ta lại đem tờ giấy phép sinh con vốn thuộc về tôi, nhường cho người hàng xóm mới góa chồng kia.
“Lộ Lộ đã mang bầu bảy tháng rồi, không có giấy này thì đứa bé không thể sinh ra. Chúng ta còn chưa đăng ký kết hôn, chuyện sinh con cũng chưa vội.”
Nhưng bà nội bị bệnh tật dày vò đến như vậy, vẫn cố gắng gượng chưa đi, chỉ mong được nhìn thấy tôi kết hôn, sinh con.
Đã vậy, nếu anh ta không vội.
Thì khi tôi lấy người khác, sinh con với người khác, anh ta khóc cái gì chứ?

LÀ THIÊN KIM THẤT LẠC, TÔI TRỞ VỀ QUẬY ĐỤC NƯỚC NHÀ TÀI PHIỆT
Là đứa con gái quê, từ nhỏ tôi ghen tị nhất với mấy cô tiểu thư nhà tài phiệt.
Chỉ cần vài quả cam rụng xuống đất làm bẩn đôi giày cao gót của cô ta, một cú điện thoại thôi — cả vườn cam của làng lập tức bị nhổ sạch.
Ấy vậy mà, một ngày đẹp trời, ông trùm tài phiệt tận tay đến tìm tôi.
Hóa ra… tôi mới là tiểu thư thật.
Tối đó, tôi gói ghém mấy bộ quần áo, dắt theo con chó vàng Vượng Tài, vui vẻ chào từng bác, từng cô trong làng.
Cả làng rưng rưng tiễn:
“Con à, lên thành phố sống cho tốt, đừng về đây chịu khổ nữa.”
Tôi lắc đầu lia lịa.
Khổ cái nỗi gì!
Một quả đồi ở quê còn rộng hơn cái sân nhà tài phiệt, chưa đủ cho tôi với Vượng Tài chạy vài vòng cho đã.
Tôi lên đó chỉ để đòi tiền bồi thường thôi.
Còn nếu họ không chịu trả… thì đừng trách tôi lật bàn!

THẨM UYỂN NINH
Tỷ tỷ một lòng muốn làm đích nữ, cuối cùng cũng được Đại phu nhân thu nhận nuôi dưỡng.
Nào ngờ, Đại phu nhân tính tình khô khan, chỉ dạy nàng tính toán sổ sách, hoàn toàn chẳng hiểu cách lấy lòng trượng phu.
Ngược lại, ta lớn lên bên cạnh di nương, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, hát hay múa giỏi, các công tử trong kinh thành không ai không ái mộ.
Tiểu Hầu gia mà tỷ tỷ ngày đêm nhung nhớ lại đem lòng yêu ta, đến cả mẫu thân hắn khi đến cửa cầu thân cũng nói:
“Đích hay thứ chẳng quan trọng, quan trọng nhất là con ta được vui vẻ.”
Tỷ tỷ phát điên giết ta, sau đó ta và nàng trọng sinh trở về ngày được thu nhận khi xưa.
Lần này, nàng nấp sau lưng phụ thân, nghẹn ngào nói:
“Nữ nhi không muốn đi theo Đại phu nhân, nữ nhi nguyện theo bên cạnh Triệu di nương.”
Còn ta thì vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy chân Đại phu nhân.
Kiếp này, cuối cùng cũng đến lượt ta tận hưởng những tháng ngày tốt đẹp rồi.
...

ĐUỔI TÔI RA KHỎI NHÀ, BỐ ĐƯA CON HOANG VỀ LÀM RẠNG TỔ TÔNG
Tôi trượt đại học, ba đuổi tôi ra khỏi nhà, rồi đưa đứa con riêng về sống chung.
Ông đi đâu cũng khoe:
“Con trai tôi thông minh hơn con gái nhiều!”
Tám năm sau, tôi tốt nghiệp thạc sĩ ngành y, được nhận vào một bệnh viện tuyến đầu trong thành phố.
Còn con trai ông – đứa được ông cưng như vàng ấy – cũng "vinh dự tổ tông", đậu vào một trường 985.
Kết quả là, cả nhà họ đi ăn mừng thì bị tai nạn xe, được đưa thẳng đến bệnh viện… chỗ tôi đang làm việc.