5
Bận rộn vượt hố bùn, tôi vẫn không quên ngoảnh đầu lại xem hai người đàn ông kia thế nào. Chịu thôi, báo chúng tôi là loài rất quan tâm đồng đội. Rõ ràng hai người họ vô cùng kinh ngạc trước hành động xả thân anh dũng của tôi, nhưng rồi cũng đều lần lượt nhảy xuống theo.
“Trời ạ, chị Vi Vi thiếu tiền đến mức nào thế? Hố bùn này nói nhảy là nhảy luôn, không hề do dự chút nào.”
“Nhưng mà tôi thấy chị ta có vẻ vui lắm ấy chứ, hình như còn đang tận hưởng nữa kìa.”
“Nữ thần Điềm Điềm của các người tới đây làm bình hoa trang trí à? Mau mau học hỏi chị Vi nhà tôi đi chứ!”
“Người phía trên nói cái gì đấy? Nữ thần Điềm của chúng tôi là tiên nữ, tiên nữ sao có thể đi lăn bùn được chứ? Rõ ràng là ekip chương trình đầu óc có vấn đề.”
“Thôi đừng cãi nữa. Nhìn tốc độ của Kiều Vi Vi kìa, nhanh tới mức Quý Sùng Nhiên cũng không đuổi kịp rồi!”
Quả thật. Với tôi mà nói, cái gọi là vượt chướng ngại vật này của loài người chẳng khác gì trò trẻ con. Loài báo chúng tôi có thể kiên nhẫn ngồi im bất động hàng giờ đồng hồ để rình bắt con mồi, sau đó từ từ bò sát tiếp cận mà con mồi không hề hay biết, hoặc có thể dễ dàng tăng tốc lên tới 100 cây số một giờ để tóm gọn một con linh dương.
À đương nhiên, đây là những điều mẹ kể cho tôi nghe thôi. Mẹ còn nói tốc độ chạy của tôi là nhanh nhất cả dòng họ, chắc phải tới 120 cây số một giờ ấy chứ.
Lúc tôi bò từ dưới mạng lưới dây thừng ra, người đầy bùn đất, thì Tác Khả mới vừa leo ra khỏi hố bùn đầu tiên. Quý Sùng Nhiên khá hơn một chút, đã bò tới hố thứ ba.
“Cô nhanh quá rồi không đấy, cẩn thận bị phát hiện đó.”
Tôi giật mình nhìn quanh, phát hiện người nói chuyện với tôi là một con ếch xanh nhỏ.
“Này người anh em, ý cậu là sao?”
“Cô chạy nhanh quá. Trong thế giới loài người, thể lực phụ nữ thường không mạnh bằng đàn ông, cô làm thế này...”
Tôi nháy mắt với con ếch nhỏ: “Được rồi được rồi, lúc nào lĩnh thưởng sẽ mua ít đồ cho cậu.”
Tôi ngoái đầu nhìn hai người đồng đội vẫn còn đang vật lộn trong bùn, đang băn khoăn xem có nên chờ họ không thì giọng chị Linh đã vọng tới: “Vi Vi, nhanh lên nào, phá kỷ lục tiền thưởng sẽ tăng gấp đôi đấy!”
Máu trong người tôi lập tức sôi trào dữ dội. Không phải vì tiền đâu nhé, chỉ là vì bảo vệ danh dự của loài báo thôi.
Thử thách tiếp theo là “Đỉnh Olympia”. Vì không tham gia phần thi đầu tiên, Tạ Điềm hiện đang đứng sẵn dưới chân dốc. Tôi ngước lên quan sát con dốc trước mặt, trong lòng thầm tính toán tốc độ cần thiết để leo lên trong chớp mắt.
“Kiều Vi Vi, sao cô bẩn thỉu thế này? Mau đứng xa tôi ra một chút đi!”
Tôi khó hiểu nhìn Tạ Điềm. Điểm xuất phát bé tí thế này, tôi còn có thể đứng đi đâu nữa đây? Biết rõ cô ta khó chịu, tôi cố tình đứng cách cô ta chỉ 5 cm, ra vẻ thượng đẳng: “Cô chắc là không cần thay đồ chứ?” Tôi tốt bụng chỉ vào chiếc váy cô ta đang mặc, lại chỉ vào con dốc đứng trước mặt.
Ngay lúc ấy, nhân viên chương trình cũng vội chạy đến: “Chị Điềm, chị mau thay quần áo đi, lát nữa có động tác mạnh, mặc váy không tiện đâu.”
Tạ Điềm lập tức trợn mắt với cô nhân viên: “Biết trước có trò này thì tôi đã chẳng tới đây làm gì, chương trình đúng là phiền c.h.ế.t đi được!”
“Bọn em đã nói rõ từ đầu mà, là chị nghe nói Quý Sùng Nhiên tới mới...”
Tạ Điềm mất kiên nhẫn cắt ngang lời cô nhân viên: “Thôi được rồi, mau đưa đồ cho tôi!”