Chương 1: Chém giết trong đêm mưa
Trên trời liên tục nổ qua hai tiếng sấm rung trời, đánh thức nàng từ trong giấc ngủ say, ngay sau đó trên mặt từng chút từng chút thấm lạnh, lại có nước mưa đổ xuống đầu.
Còn chưa mở mắt, tứ chi bách hài liền truyền đến đau đớn kịch liệt, giống như là bị đá lớn mài hung hăng nghiền qua mấy vòng, ngũ tạng lục phủ đều suýt nữa dời vị trí.
Lần này đau đến nước mắt ào ào, đáy lòng nàng cũng không hoảng sợ, ngược lại dâng lên một trận mừng như điên:
Còn sống.
Mình lại có thể chống đỡ qua một ca phẫu thuật, còn có thể cảm nhận được đau đớn.
Nàng cho tới bây giờ thiết thực, chỉ cần có thể sống sót, ngay cả đau đớn cũng có thể là tiên linh đáng yêu như vậy.
Rồi sau đó, nàng mới nắm bắt được động tĩnh kỳ dị truyền đến xung quanh:
Có tiếng xào xạc, tựa như cành lá lay động trong cơn bão, nhưng gần bên tai. Nàng có thể cảm nhận được gió lớn thổi qua da thịt bị nước mưa làm ướt, không chút lưu tình cướp đi nhiệt lượng còn sót lại không có mấy, làm cho thân thể run rẩy ở trong rét lạnh.
Cảm giác này quá chân thật, tuyệt không giống như đang ở trong phòng phẫu thuật yên tĩnh khép kín!
Một chút m.ô.n.g lung hôn mê trong nháy mắt tan biến, nàng bỗng nhiên mở mắt, sau đó lâm vào kinh ngạc tuyệt đối:
Trách không được thanh âm mưa gió thổi đánh rõ ràng như thế, hoá ra cành lá xum xuê thật sự lay tới lay lui ngay tại trước mắt nàng! Nàng cố sức nhìn trái nhìn phải, phát hiện mình giống như treo trên một cây đại thụ nào đó, phía trên mây đen dày đặc, màn trời đen kịt giống như đĩa mực.
Mưa rào rơi xuống, như trâm bạc trời giáng, may mắn hơn phân nửa đều bị cành lá dày đặc chặn lại, phiến lá có thể rộng bằng hai bàn tay của nàng, tích đầy nước mưa lại ào ào tưới xuống đầu, tư vị kia miễn bàn có bao nhiêu sảng khoái.
Nàng chính là bị dội tỉnh như vậy.
Nàng nhớ rõ một khắc trước mình còn bởi vì các cơ quan lại một lần nữa suy kiệt mà được đẩy vào phòng phẫu thuật cấp cứu, sao vừa mở mắt liền rơi xuống trên cây? Lại nói tuy rằng thân thể đau đớn, thế nhưng sinh lực trong thân thể cũng không có bị một chút một chút cảm giác ăn mòn nào, có trời mới biết khổ sở kia đã làm bạn nàng suốt ba năm, mỗi khi phát tác làm nàng đau đến không muốn sống.
Ê, khoan đã, bàn tay? Nàng giơ tay lên trước mắt.
Bởi vì nhiều năm nằm trên giường truyền dịch, tay mình khô gầy như củi, gân xanh nổi lên, trên mu bàn tay còn phủ kín lỗ kim. Tay trước mắt này trắng trắng mềm mềm còn rõ ràng nhỏ hơn hai cỡ này, làm sao có thể là của nàng?
Năm ngón tay thuận theo tâm ý của nàng, mở ra rồi khép lại.
…Thật đúng là của nàng.
Rồi sau đó, ký ức xa lạ như thủy triều vọt tới, trong nháy mắt nhét vào trong đầu của nàng, lại bởi vì có chút ít ỏi mà không thể chiếm đầy toàn bộ ý thức của nàng. Nàng thở hổn hển, vẫn còn dư sức quan sát hoàn cảnh xa lạ bốn phía, ý đồ tìm ra một đầu mối.
Xuất hiện đầu tiên, là tên của nàng:
Phùng Diệu Quân.
Còn nữa, nàng năm nay chỉ có mười một tuổi.
Chính xác hơn mà nói, nàng bám vào thân thể này chỉ là nữ đồng mười một tuổi, tuổi nhỏ sức yếu. Nhưng mà đưa mắt nhìn xung quanh, mình tựa như rơi vào một cái hố trời bất quy tắc, diện tích ước chừng lớn bằng nửa sân bóng đá. Nhìn lên, bốn bức tường lành lạnh như khung tranh trên tường, đem bầu trời dừng lại thành màu sắc ảm đạm. Nhìn xuống dưới, dưới lòng bàn chân tối đen không thấy đáy, vách đá bốn phía gần chín mươi độ.
Thoạt nhìn nàng là từ vách núi phía trên rơi xuống, trong khe hở vách đá vạn hạnh có mấy thân cây ngoan cường sinh trưởng, nàng may mắn như vậy, bị một gốc cây tráng kiện nhất treo lên, mới không có rơi vào trong hố trời ngã một cái tan xương nát thịt.
Thì ra nàng bất tri bất giác đã đánh một vòng trên Quỷ Môn Quan, lại nguy hiểm trở về.
Lòng nàng còn sợ hãi, vỗ vỗ cành cây dưới thân tỏ vẻ cảm tạ, sau đó bắt đầu rầu rĩ làm sao trèo ra ngoài. Lấy thân thể nhỏ bé hiện tại của mình, bò không lên hai trượng sẽ ngã xuống nhỉ?
Chẳng qua tình huống lúc này quả thật xác minh câu châm ngôn kia: Con người nhất thiết không nên bởi vì suy sụp nhất thời trước mắt mà nản lòng ủ rũ, bởi vì——
Bởi vì cuộc sống sau này còn chờ cho ngươi một kích trí mạng.
Nơi này của nàng bó tay cùng đường, đang lo lắng chắp cánh khó bay, sâu trong hố trời bỗng nhiên truyền ra một tiếng thét dài đinh tai nhức óc!
Tiếng rít to lớn xa xưa đến mức ngay cả tiếng sấm ầm ầm trên trời cũng có thể vượt qua, nàng lại càng không nhận lầm phẫn nộ cùng cừu hận tràn ngập trong đó.
Quan trọng nhất là, đó tuyệt đối không phải là âm thanh mà nhân loại có thể phát ra!
Nàng vội vàng cúi đầu nhìn lại.
Vừa vặn một tiếng sét xẹt qua, chiếu sáng trời đất, cũng chiếu sáng vực sâu phía dưới, để cho nàng càng rõ ràng quan sát hoàn cảnh mình đang ở:
Hố trời như thùng sâu, nàng liền treo ở trên đại thụ vách thùng, xuống dưới nữa ước chừng hơn mười trượng cũng là đến cùng. Nhưng đáy chính là một cái đầm sâu, đầm nước sâu kín, không biết sâu bao nhiêu.
Cái này cũng không sao, nhưng tia chớp chiếu sáng phía dưới như ban ngày, cũng khiến nàng nhìn rõ ràng: trong đầm nước kia có một thân ảnh thật lớn đang nóng nảy đùng đùng!
Vật này thân dài tám trượng (hơn hai mươi sáu mét) có thừa, thân khoác vảy vàng, trên lưng có vây, sau lưng tán đuôi vẩy bọt nước văng khắp nơi, nhìn hình dạng giống như là một con cá lớn. Nàng ngược lại biết cá voi có thể lớn ra to như vậy, nhưng mà nào có cá voi sẽ xuất hiện ở trong đầm sâu trong núi?
Chẳng lẽ nơi này thông với đại dương? Chẳng qua nhìn thấy đầu của tên này, nàng liền bỏ đi suy đoán này.
Vật này đầu như lạc đà, sừng như hươu, mắt như thỏ, tai như trâu, lại giống sinh vật trong truyền thuyết, đồ đằng nàng quen thuộc nhất cũng xa lạ nhất——rồng.
Đây rõ ràng là một con quái vật đầu rồng thân cá.
Nàng chỉ cảm thấy tim đập thình thịch không ngừng, vội vàng đè lại lồng n.g.ự.c mình, ngã ngồi trên cành cây.
Quay lại câu hỏi c.h.ế.t tiệt:
Đây là nơi quái quỷ gì thế này!
Không đợi trong lòng nàng tràn đầy nghi vấn giống như bọt nước trong soda bốc lên, thị lực của nàng lại bắt được một bóng trắng thật nhỏ.
Động tác của nó quá nhanh, lại ở trong vực sâu trời đất tối tăm như vậy, quả thật dễ dàng bị không để ý. Nhưng nàng trừng to hai mắt nhìn chằm chằm không chớp mắt, mới phát hiện thân ảnh này có lẽ là một người sống, quái vật đầu rồng, sóng nước cùng đá lớn dưới đáy vực bỗng nhiên qua lại, thay vì nói giống Quỷ Bạt, cũng không bằng nói là chim én đạp nước, uốn éo linh động.
Nàng cũng nhìn ra, mặc dù hình thể hai bên cách xa nhau, nhưng người này lại giống như đang đơn độc đấu với quái vật đầu rồng thân cá.
Nàng không có nhãn lực nhìn vật trong đêm, chỉ có mượn ánh chớp do sấm sét kích phát, mới có thể ném xuống kinh hồng thoáng nhìn. Vì thế trận c.h.é.m g.i.ế.c chấn động lòng người trong đầm lạnh đêm mưa này, đã bị che giấu trong bóng tối thâm trầm.
Đúng rồi, phía dưới ngẫu nhiên có ánh lửa lóe lên, như là quái vật có thể phun lửa.
Người kia lặng lẽ không lên tiếng, nàng chỉ có thể nghe thấy quái vật đầu rồng nhấc lên tiếng động cực lớn, còn có tiếng rống giận rung trời. Nó khuấy động gió lớn gào thét ở trong toàn bộ hố trời, trên vách đá cổ thụ điên cuồng lắc đầu, nàng cách xa như vậy đều gần như nắm không vững nhánh cây, lại không biết phía dưới người nọ trực diện quái vật, sẽ phải chống đỡ áp lực như thế nào?
Chậm rãi, tiếng gầm kia càng ngày càng bi phẫn, nhưng cũng càng ngày càng tuyệt vọng, trong lòng nàng chỉ cảm thấy cổ quái: Chẳng lẽ là người kia sắp thắng rồi?
Trong bóng tối chiến đấu cũng không biết kéo dài bao lâu, tiếng vang quái vật bỗng nhiên im bặt.
Sau đó, chính là một mảnh yên lặng lâu dài, chỉ có tiếng mưa rào, gõ ở trên lá cây cùng mặt nước.
Âm thanh này vô duyên vô cớ khiến nàng cảm thấy an toàn.
Rốt cục lại đợi được liên tiếp mấy tia chớp bổ qua, chiếu sáng cảnh tượng trong vực sâu: