Điền Văn
Điền văn là truyện nhẹ nhàng, yên bình, thường xoay quanh cuộc sống nông thôn.
Truyện mới cập nhật
Điền Tâm Dưỡng Mộng
Điền Tâm Dưỡng Mộng
Tôi trượt chân ngã khỏi sân khấu tuyển chọn, rồi bị một cô gái cổ đại chiếm lấy thân xác.
Cô ấy nói mình tên là Lâm Đại Ngọc.
Vì muốn giúp tôi hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, cô ấy cắn răng thay tôi tiếp tục tham gia chương trình tuyển chọn “Thiếu nữ Quốc Phong 101”.
Ban đầu cô ấy chỉ định góp mặt cho có, ai ngờ lại từ lớp F một đường tiến thẳng lên lớp A.
Sau này, cả mạng xã hội đều đuổi theo cô ấy gọi “em gái ơi”.
Từ khóa hot nhất trên Weibo: “Lâm muội muội cuối cùng cũng bước ra khỏi Đại Quan Viên rồi.”
XUÂN VỀ TRÊN MÁI NHÀ TRANH
Ta mang mệnh thiên sát cô tinh.
Vừa lọt lòng đã khắc chết tổ mẫu, khiến gia đạo sa sút, cơ nghiệp suy tàn.
Phụ thân bảo, ta nếu còn ở lại trong nhà, ắt sẽ là tai họa.
Chỉ với hai miếng thịt xông khói, ông đã đem ta bán cho nhà họ Triệu ở thôn bên.
Không ngờ mệnh ta quá cứng, chưa kịp xuất giá đã khắc chết vị hôn phu.
Phụ thân chẳng có bạc trả lại sính lễ, liền ép ta sang nhà người ta làm quả phụ.
Mười tuổi, ta đã phải búi tóc lên, giữ lễ phận dâu con.
Không ngờ qua chưa được mấy năm, ta lại khắc đến cha chồng cũng lâm bệnh nặng, hấp hối chẳng sống nổi.
Trước khi nhắm mắt, ông lại toan đem ta gả cho tiểu thúc.
Kết quả, người ấy cũng bị ta khắc chết luôn.
...
Váy Hồ Điệp
Ta sinh ra đã ngốc nghếch, phụ mẫu bèn nuôi một đứa trẻ làm đồng dưỡng* phu cho ta.
(*)Đồng dưỡng phu: phu quân nuôi từ bé.
Đồng dưỡng phu của ta tư chất thông minh, từ Đồng Sinh thi đỗ đến Cử Nhân.
Ngày hắn đỗ Trạng Nguyên, phụ mẫu ta đều mong hắn tới cưới ta, nhưng ngay trước mặt Huyện Lệnh, hắn lại đưa cho phụ thân ta mười thỏi bạc, nói rằng chỉ coi ta như muội muội.
Vương Nhị ca ca nhà bên vừa nghe xong, đôi mắt lập tức sáng rỡ, hắn vác đến hai con lợn béo trắng nõn, đứng trước mặt phụ thân ta, lúng túng vò tay, cười ngây ngô:
"He he, Lý thúc ơi, chuyện là thế này...ta không coi Tiểu Mai là muội muội đâu! Sau này ngày nào ta cũng làm thịt kho tàu cho nàng ăn!"
"Thúc xem, ta có thể làm đồng dưỡng phu của nhà mình được không?"
...
Nữ Đồ Tể Đại Hoa
Ta vốn là một nữ đồ tể, bỗng nhiên lại trở thành mẫu thân của vị thiên kim giả ở Tướng phủ.
Thừa tướng phu nhân cao ngạo và quý phái, che mũi đầy khinh ghét, ném thiên kim giả trước cửa nhà ta.
Ta nghi hoặc: “Đứa nhỏ này, bà thực sự không cần nữa sao?”
Ánh mắt bà ta đầy chán ghét, chỉ dẫn theo thiên kim thật rời đi.
Ta gật đầu, được thôi, tự dưng lại có thêm một cục bột mềm mại trắng trẻo.
Sau đó, mỗi ngày ta giết năm con lợn, còn cô nhóc này thì mỗi ngày ăn năm bát cơm, vừa ăn xong lại lon ton chạy theo sau lưng ta:
“Mẫu thân ơi, đói đói, cơm cơm!”
...
A Vận
Kiếp trước, sau khi phụ mẫu qua đời, một mình ta gánh vác cả gia đình, nuôi nấng ba đệ muội khôn lớn, cả đời không lập gia đình.
Nhiều năm vất vả lao lực, đến khi thân mang bệnh nặng, ta tìm đến các đệ muội, nhưng không một ai chịu thu nhận ta.
Khi ta đến nhà muội muội nhỏ nhất, nàng lạnh lùng nói:
"Đại tỷ thật không biết xấu hổ. Trưởng tỷ như mẹ, tỷ chăm sóc chúng ta là lẽ đương nhiên, có phải chúng ta van xin tỷ nuôi dưỡng đâu. Giờ ta đã có gia đình, sao tỷ còn mặt mũi đến đây đeo bám ta?"
Cuối cùng, ta chết cô độc trong một đêm mưa gió.
...
Phu Quân Ta Là Đồ Tể Mặt Quỷ
Ta là nha hoàn hầu hạ tiểu thư nhỏ trong Hầu phủ.
Nhờ việc Hầu gia ưa chuộng phong nhã, nên dù thân phận thấp kém, ta cũng được ban cho cái tên dễ nghe – Thanh Tụng.
Tuyên Bình Hầu nổi tiếng phong lưu, hành sự phóng túng, không thiếu chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng khổ nỗi Hầu phu nhân lại là người khó đối phó.
Trước khi bước chân vào Hầu phủ, mẫu thân từng dặn dò ta: “Con gái à, sau này vào nhà người ta làm nô tài, phải nhớ cúi đầu, che khuất khuôn mặt mình. Đừng để người khác để mắt tới sẽ rước họa vào thân.”
Đó là lời cuối cùng mẫu thân nói với ta trước khi bà nghẹn ngào bán ta đi.
Suốt mười năm qua, câu nói ấy luôn in sâu trong tâm khảm, ta không dám quên nửa chữ.
Ta đã cẩn trọng ẩn nhẫn suốt mười năm, chẳng ngờ cuối cùng vẫn vì dung mạo này mà gặp tai họa.
Một hôm, Hầu phu nhân nhìn chằm chằm ta hồi lâu rồi cười lạnh, nói: “Sao trước giờ ta chưa từng để ý, tiểu nha đầu này càng lớn càng xinh đẹp. Dung nhan thế này, gả cho tên đồ tể mặt quỷ ngoài phố thì vừa khéo, biết đâu lại áp chế được mấy phần sát khí giết người của hắn.”
Giọng nói của bà ta lạnh lùng như lưỡi dao: “Nghe cho kỹ, đây là mệnh lệnh của bản phu nhân. Nếu ngươi dám trái ý, cả đời này cũng đừng mong thoát khỏi thân phận nô lệ.”
...
Hơi Ấm Tình Thân
Phụ thân nhận nửa tấm thịt lợn rồi bán ta vào nhà họ Triệu, chỉ vì đệ đệ vô tình buột miệng nói thèm thịt lợn kho.
Nhà họ Triệu có ba người con trai, ta được gả cho người con út.
Hai vị tẩu tẩu thì hung dữ, mẹ chồng lại cay nghiệt chua ngoa.
Ta đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với những tháng ngày khổ sở.
Nhưng không ngờ, vừa bước chân vào cửa, ta lại được cả nhà họ Triệu nâng niu, chiều chuộng như báu vật.
...
Liễu Nương
Sau khi mẫu thân qua đời, thanh mai trúc mã của phụ thân chủ động đến ở trong nhà.
Về sau, phụ thân cũng qua đời.
Bà ta ngang nhiên chiếm lấy cửa tiệm của phụ thân, không cho ta và đệ đệ dính dáng đến việc làm ăn của gia đình, thậm chí còn cầm roi mây đuổi đánh đệ đệ ta khắp nơi.
Đến khi bà ta qua đời, ta và đệ đệ nhìn nhau cười.
Cười mãi, cười đến mức cả hai ôm chầm lấy nhau mà khóc nức nở.
...
Thê Môn
Xuyên không tới đây, lại được cho không một phu quân, hắn vừa đẹp trai, lại vừa có phần ngây ngốc. Thật tốt, ta sẽ tẩy não hắn mỗi ngày.
Ta nghiêm chỉnh ngồi thẳng, trầm giọng hỏi: “Mỗi sáng tỉnh dậy, việc đầu tiên phải làm là gì?”
A Thọ nghiêm mặt, đáp lại rất chân thành: “Tìm nương tử.”
Ta giữ nguyên nét mặt, tiếp tục hỏi: “Ngoài nương tử ra…”
A Thọ liền đáp lưu loát: “Những người khác đều là kẻ lừa gạt.”
Ta: “Hôm nay mà không nghe lời nương tử…”
A Thọ: “Sau này chỉ có thể ăn khổ qua.”
Ta: “Ngày ngày ăn khổ qua…”
A Thọ: “Cuộc sống sẽ đắng chát không còn gì vui vẻ.”
“Vậy kết luận lại nào.”
“Yêu nương tử, kiếp này, kiếp sau, cả kiếp sau nữa.”
“Ăn cơm thôi.”
Hắn cung kính nhắm mắt, chắp hai tay lại thành kính:
“Thê môn.”
Nghi thức trước bữa ăn kết thúc.
...
A Phúc Ngoan, Không Ăn Thịt Nhé!
Mẫu thân của ta là nữ đồ tể duy nhất trong trấn.
Khi những nhà khác còn thiếu ăn thiếu mặc, thì ta đã sớm trắng trẻo, mập mạp, khiến không ít bậc cao niên trong trấn phải xuýt xoa khen ngợi.
Đối diện tiệm thịt nhà ta có một tên ăn mày, hắn tàn tạ đến mức ngay cả những con c.h.ó đi qua cũng không ngần ngại đá hắn vài cái.
Về sau, khi cổng thành bị phá, tiệm thịt nhà ta phải đóng cửa, nhưng tên ăn mày năm xưa lại trở thành tân Hoàng đế.