Chương 6
Anh ta thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, dịu dàng như thường lệ: "Xin lỗi, dạo này anh bận quá."
Là bận rộn âu yếm với Lâm Nhiên, hay bận rộn giúp cô ấy gom góp tài nguyên trong nước?
Tôi không dám hỏi, tôi sợ sau khi hỏi xong, tôi sẽ mất hết tất cả.
Tôi chỉ có thể giả vờ ngu ngơ, giả vờ rằng anh ta yêu tôi.
Thấy tôi khỏe mạnh, hoạt bát, Bùi Hu nhướng mày.
"Không phải em nói em bị ốm sao? Anh thấy em khỏe mạnh lắm mà."
Tôi hừ một tiếng, ôm lấy eo anh ta mà làm nũng.
"Em chỉ muốn xem anh có quan tâm đến em không thôi."
Lời nói và hành động rất trẻ con, nhưng tôi cảm thấy rất thỏa mãn.
Trần Tiến nói Bùi Hu biết tôi giả vờ ốm, anh ta sẽ ghét tôi.
Bùi Hu làm sao có thể ghét tôi được chứ?
Để chứng minh Trần Tiến sai.
Tôi kiễng chân hôn anh ta, anh ta bắt đầu đáp lại. Bản năng của cơ thể khiến chúng tôi quấn lấy nhau.
Tôi không muốn biết tại sao anh ta lại nỡ bỏ Lâm Nhiên để đến tìm tôi.
Cũng không muốn biết những ân oán tình thù giữa anh ta và Lâm Nhiên.
Chỉ cần anh ta chịu gặp tôi, thì hiện tại anh ta là của tôi.
Chúng tôi nằm trên giường quấn quýt không ngừng, chìm đắm trong d.ụ.c vọng không thể thoát ra, la hét vang dội, hoàn toàn quên mất phòng bên cạnh còn có một người khác.
Trên giường bừa bộn, Bùi Hu vẫn còn say ngủ. Tôi mặc chiếc váy ngủ lụa đứng trên sàn, lén lút lục ví của anh ta.
Mở ví ra, bên trong có một bức ảnh.
Thoạt nhìn, tôi tưởng là tôi, chưa kịp vui mừng, sau khi nhìn rõ đó là Lâm Nhiên thời niên thiếu, nhiệt độ cơ thể tôi đột ngột lạnh đi, một cơn đau âm ỉ không thể phớt lờ truyền đến từ trái tim.
Khi tôi sắp sụp đổ, một bàn tay đột nhiên thò ra từ phía sau giật lấy chiếc ví. Tôi quay đầu lại, đối diện với đôi mắt u ám của Bùi Hu.
"Ai cho phép cô động vào đồ của tôi?"
Giọng nói của anh ta lạnh lùng và cáu kỉnh, anh ta đang tức giận.
Không phải vì tôi động vào đồ của anh ta mà tức giận.
Mà là vì tôi đã động vào thứ liên quan đến Lâm Nhiên.
Mọi thứ liên quan đến Lâm Nhiên đều có thể khiến anh ta trân quý như bảo vật.
Tôi đột nhiên nhớ lại chiếc khăn quàng cổ do chính tay tôi đan tặng anh ta vào ngày sinh nhật.
Anh ta đã vui vẻ nhận lấy, khen tôi khéo tay, nhưng chưa bao giờ đeo.
Không biết là đã bị vứt đi, hay nhét vào một góc tủ nào đó bám đầy bụi.
Sự đối xử khác biệt của anh ta rõ ràng đến mức khiến tôi nghẹt thở.
Nước mắt không biết từ đâu đã rơi xuống, rõ ràng tôi không muốn khóc mà.
Nhưng tôi không thể kìm nén được nữa, tôi gào lên chất vấn anh ta: "Rốt cuộc anh có coi em là người thay thế của cô ấy không?"
Nếu không phải là người thay thế, tại sao Lâm Nhiên vừa ra nước ngoài thì chúng tôi lại ở bên nhau, tại sao Lâm Nhiên vừa trở về thì anh ta lại không thèm quan tâm đến tôi nữa.
Anh ta im lặng suốt, cuối cùng trước ánh mắt chất vấn của tôi, anh ta tàn nhẫn nhắc nhở tôi: "Khương Đề, hãy chú ý đến thân phận của cô.
"Cô không có tư cách quản tôi."
Anh ta mặc quần áo chỉnh tề rồi bước đi, tôi ngồi trên sàn vừa khóc vừa cười, đến sức để đuổi theo anh ta cũng không có.
Cho dù có muốn đuổi theo, tôi sẽ lấy thân phận gì để níu kéo đây? Anh ta chẳng phải đã nói rồi sao? Tôi không có tư cách.
Trần Tiến không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng tôi, giọng nói lạnh lùng xen lẫn sự mỉa mai không mấy rõ ràng: "Đây chính là người đàn ông mà cô yêu sống yêu ch ếc sao?
"Khương Đề, anh ta không yêu cô."
Tôi lau nước mắt, muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng trước mặt cậu ta, không chịu thừa nhận mình yêu một cách mù quáng.
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta: "Mắt cậu là máy X-quang à? Còn nhìn thấy được anh ta nghĩ gì trong lòng sao?"
"Nhưng cô có biết không?"
Cậu ta nói tiếp: "Ban đầu, khi Lâm Nhiên mới ra mắt, để dọn đường cho cô ấy, anh ta đã cho người bới móc scandal của cô, chèn ép cô, người cùng con đường với cô ấy. Cuối cùng, Lâm Nhiên biết chuyện, không chấp nhận được, nên đã chọn ra nước ngoài phát triển."
Tôi ngây người nhìn cậu ta, đầu óc trống rỗng.
"Sao... sao cậu biết?"
Cậu ta nói: "Bây giờ cả mạng xã hội đều biết rồi, chỉ là không ai nói thẳng ra người đó là Bùi Hu thôi.”
"Cô nghĩ dạo này Bùi Hu bận rộn cái gì? Chẳng phải là bận rộn giúp Lâm Nhiên xử lý những lời đồn đại trên mạng sao.
"Khương Đề, cô không quan trọng đến vậy trong lòng anh ta đâu."
Cậu ta rất biết cách chọc tức người khác, và trong từng câu nói vạch trần sự thật của cậu ta, tôi hoàn toàn sụp đổ.
"Câm miệng!"
Tôi không thể chấp nhận được.
Không đời nào tôi chấp nhận.
Vị cứu tinh mà tôi tưởng, thực ra lại là kẻ chủ mưu đã đẩy tôi xuống vực sâu năm nào.
Nếu đêm đó tôi không gặp anh ta, thì bây giờ tôi sẽ nằm dưới thân của người đàn ông già nào?
Anh ta không quan tâm, anh ta chỉ coi tôi là người thay thế để nhớ Lâm Nhiên, một món đồ chơi khi chính chủ quay về thì không còn quan trọng nữa, thậm chí, chỉ vì Lâm Nhiên không chấp nhận thủ đoạn hèn hạ của anh ta, anh ta mới buông tha cho tôi.
Tôi ngồi trên sàn nhà khóc nức nở không còn chút hình tượng nào.
Có lẽ vì không chịu nổi nữa, Trần Tiến quỳ xuống đất, nhẹ nhàng ôm tôi từ phía sau, hơi thở lưu luyến phả vào sau tai tôi.
"Cô còn có tôi mà, tôi sẽ không rời bỏ cô đâu."
Tôi điên cuồng đẩy cậu ta ra, hoàn toàn mất hết lý trí.
"Tôi không cần cậu! Tôi chỉ cần Bùi Hu thôi!"
Tôi mặc kệ nỗi buồn và sự đau khổ của cậu ta, điên cuồng tìm cách trả thù bọn họ.
Tại sao chỉ có tôi phải chịu khổ? Tại sao chỉ có tôi t.h.ả.m hại như vậy?
Tôi bất chấp tất cả, chi tiền thuê nhiều tay săn ảnh để bới móc scandal của Lâm Nhiên ở nước ngoài, lại thuê thêm đội ngũ thủy quân điên cuồng công kích, bôi nhọ dưới Weibo của cô ấy.
Sau khi tốn rất nhiều tiền, cuối cùng tôi cũng tìm được sơ hở của Lâm Nhiên.
Cô ấy có một đứa con ở nước ngoài, đã ba tuổi.
Mang thai ngoài giá thú, đối với một ngôi sao, đó là tội lỗi có thể g iếc ch ếc sự nghiệp.
Lâm Nhiên có con ngoài giá thú.
Con riêng của Lâm Nhiên.
Con của Lâm Nhiên là với ai.
Trong chốc lát, các từ khóa liên quan đến Lâm Nhiên tràn ngập hot search, không thể dập tắt được.
Tôi, kẻ chủ mưu tạo ra sự hỗn loạn này, đã bật cười điên cuồng sau màn hình điện thoại vì đã lật ngược được tình thế.