Kết Cục Của Nữ Phụ Độc Ác

Chương 9

Cậu ta nhìn tôi thật sâu lần cuối.

 

Trong cơn mơ hồ, toàn bộ sức lực trong tôi bị rút cạn.

 

Thực ra tôi biết, những gì tôi đang làm bây giờ chẳng qua chỉ là những nỗ lực vô ích, làm trò cười cho thiên hạ.

 

tôi cố gắng thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể chiến thắng Lâm Nhiên.

 

Bản thânấy đã mạnh mẽ hơn tôi, lại xuất thân tốt hơn tôi.

 

Một kẻ lớn lên trong vũng bùn như tôi, chỉ biết những thủ đoạn dơ bẩn này.

 

Quay trở lại bữa tiệc, nụ cười cố gượng trên môi tôi cứng lại khi nghe thấy những người kia bàn tán về tôi.

 

"Khương Đề dù gì cũng từng là phụ nữ của Bùi Hu, chơi cô ta lẽ hơi..."

 

người cười khẩy: "Sợ cái gì? Lần trước Bùi Hu đã nói rồi, sau này Khương Đề không bất cứ mối quan hệ nào với anh ta nữa. Chỉ là một món đồ chơi thôi, Bùi Hu sẽ vì cô ta mà trở mặt với chúng ta sao? Đồ ngu ngốc này, còn tưởng tôi sẽ giúp cô ta thật đấy."

 

Khoảnh khắc này, tiếng ồn ào của đám đông và tiếng đàn piano du dương đều rời xa tôi.

 

Tôi như bị nhốt trong một chiếc hộp m áu trắng, trở thành một con sâu bị người ta giẫm đạp tùy ý.

 

Hóa ra Bùi Hu không chỉ coi tôingười thay thế, mà còn là một người thay thế không nhân quyền.

 

Anh ta ngầm đồng ý rằng sau này bất kể ai b.a.o n.u.ô.i tôi, anh ta cũng không quan tâm, chỉ cần tôi dang chân ra, ai cũng thể tùy ý chơi đùa với tôi.

 

7

 

Rời khỏi bữa tiệc, tôi lại bắt đầu sống một cuộc sống chìm đắm trong men say.

 

Ba ngày sau, tin tức Bùi Hu và Lâm Nhiên đính hôn lan truyền khắp mạng xã hội.

 

Ngay vào lúc tôi tuyệt vọng nhất.

 

Anh ta đã ở bên một người phụ nữ khác.

 

Anh ta đã dành cho Lâm Nhiên một lời cầu hôn chính thức và chân thành nhất.

 

Còn tôi chỉ là một cô nhân tình không thể mang ra ánh sáng.

 

Chơi đùa thì được, nhưng không thể kết hôn.

 

Tôi thức trắng đêm nhìn ảnh đính hôn của họ, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng mình không được yêu.

 

Những kỷ niệm đẹp đẽ với Bùi Hu trước đây.

 

Chỉ là anh ta tìm kiếm hình bóng của một người phụ nữ khác trên người tôi, để xoa dịu nỗi nhớ nhung của mình.

 

Không thể phủ nhận rằng, ngay cả khi l.à.m t.ì.n.h nhân của anh ta, khoảng thời gian đó anh ta cũng đối xử với tôi rất tốt.

 

Sự chăm sóc chu đáo, tiền bạc và tài nguyên không ngừng, anh ta đã đưa tôi lên đến đỉnh cao danh vọng trong giới giải trí, khiến tôi quên đi những đau khổ ngày xưa, nên tôi mới cam tâm tình nguyện yêu anh ta đến vậy.

 

Tình nhân yêu người bao nuôi, quả là một kịch bản sáo rỗng không thể sáo rỗng hơn.

 

Trên mạng, người đã tìm ra câu chuyện cuộc đời của họ.

 

Hai người là thanh mai trúc mã, yêu mến nhau nhưng không bao giờ nói ra.

 

Cho đến một lần cãi nhau, Lâm Nhiên đã ra nước ngoài.

 

Cả hai đều là những người rất kiêu hãnh, không dễ dàng cúi đầu trước người khác.

 

Nhưng lần này, Bùi Hu đã gạt bỏ sự kiêu hãnh của mình, chủ động bước đến bên cô ấy.

 

Mỗi dấu chân tiến về phía người mình yêu đều giẫm lên thân xác dơ bẩn và rách nát của tôi.

 

Tôi trở thành gia vị trong tình yêu của họ.

 

Trong vở kịch hoành tráng này, tôi đã dốc hết sức để trèo lên, muốn sống một cuộc đời huy hoàng.

 

Nhưng cuối cùng, tôi cũng chỉ là một vai phụ để làm nền cho người khác.

 

8

 

Trong những bức ảnh đính hôn của Bùi Hu và Lâm Nhiên.

 

Tôi nhìn thấy bóng dáng của Trần Tiến.

 

Ánh mắt cậu ta chăm chú nhìn Lâm Nhiên, gửi gắm những lời chúc phúc chân thành nhất cho họ.

 

Hóa ra Trần Tiến và Lâm Nhiên đã quen biết từ lâu.

 

Trần Tiến là con ngoài giá thú của một ông trùm bất động sản, trong những ngày bị ghẻ lạnh ở nhà họ Trần, chỉ Lâm Nhiên đã dang tay cứu vớt cậu ta.

 

Sau đó, Lâm Nhiên ra nước ngoài, Trần Tiến bị người anh cùng cha khác mẹ đuổi ra khỏi nhà, lang thang trên phố, rồi được tôi nhặt về.

 

Trong tất cả các câu chuyện, tôingười bị gạt ra ngoài.

 

Tôi chẳng biết gì cả, mọi người đều giấu tôi.

 

Bởi vì tôi không tư cách bước vào thế giới của họ.

 

Tôi không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này.

 

Buồn bã? Đau khổ?

 

Thực ra chỉ là tê dại.

 

Có lẽ khi hận đến cùng cực, cảm xúc sẽ bị tước đoạt khỏi cơ thể.

 

Sau bữa tiệc đính hôn của Bùi Hu, tôi đã gọi điện cho anh ta, tha thiết cầu xin được gặp mặt lần cuối.

 

Anh ta rất do dự, dù sao bây giờ anh ta cũng là người đã vị hôn thê.

 

Nhưng anh ta vẫn đến, đến để nóimọi chuyện với tôi, để tôi sau này đừng xuất hiện trước mặt họ nữa, và cũng đừng gây chuyện.

 

Tôi mặc chiếc váy đỏ mà mình ghét nhất, mỉm cười rót cho anh ta một ly rượu vang đỏ.

 

"Khó khăn lắm mới gặp được nhau, đừng nói những lời khó nghe như vậy mà."

 

Anh ta nhíu mày, ly rượu trong tay không hề động đến.

 

Tôi đứng dậy, đứng sau lưng anh ta, ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh ta như trước đây, vùi cằm vào vai anh ta.

 

"Bùi Hu, em chỉ muốn hỏi anh một câu.”

 

"Anh từng yêu em không, dù chỉ một chút thôi?"

 

Anh ta trả lời rất dứt khoát: "Anh không muốn nói những lời khó nghe.”

 

"Đúnganh lỗi với em trước, nhưng những năm qua anh đã đền bù cho em rất nhiều.”

 

"Tài nguyên, nhà cửa, xe cộ, tiền bạc, những thứ này đủ cho nửa đời sau của em sống sung túc rồi, còn chưa đủ sao?"

 

Không đủ! Đương nhiên là không đủ!

 

Tôi là một người phụ nữ tham lam không đáy, tôi muốn tất cả! Tôi muốn anh ta yêu tôi!

 

Nếu không yêu tôi, thì ch ếc đi!

 

Con d.a.o lạnh lẽo đ.â.m vào lưng anh ta khi anh ta không hề phòng bị.

 

Bùi Hu rên lên một tiếng, dùng sức đẩy tôi ra, đau đớn gập người lại.

 

"Cô là đồ điên!"

 

Tôi ngã vật xuống sàn, cười lớn một cách t.h.ả.m hại.

 

"Đúng vậy, tôi là đồ điên! Là anh đã ép tôi phát điên!"

 

Trợ lý bên ngoài nhanh chóng chạy vào.

 

Anh ta gọi cảnh sát, Bùi Hu được đưa đến bệnh viện.

 

Tôi lặng lẽ chờ đợi sự trừng phạt của số phận.

 

Nhưng Bùi Hu đã chọn tha thứ, đó là lòng nhân từ cuối cùng của anh ta.

 

Anh ta bảo trợ lý nhắn lại với tôi rằng, từ nay về sau, chúng tôi không còn nợ nần gì nhau nữa.

 

Tôi bị đuổi ra khỏi nhà của Bùi Hu, vì cố ý gây thương tích nên trở thành nghệ sĩ vết nhơ, công ty muốn chấm dứt hợp đồng với tôi, và tôi phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ.

 

Tôi không còn nơi nào để đi, không một đồng xu dính túi.

 

Nhưng tôi không hề hối hận vì đã đ.â.m Bùi Hu một nhát đó, đó là những gì anh ta nợ tôi.

 

Chương trước
Chương sau