Làm Nũng Là Ưu Điểm

Chương 21

“Em đưa cô ấy lên trên rồi, bạn cô ấy ở trong bệnh viện.”

 

Đối với con tin được cứu ra khỏi tay kẻ xấu, sắp xếp ổn thỏa là điều cần thiết, cho dù là nam hay nữ đều giống nhau.

 

Gương mặt Đoàn Tiêu không biểu cảm gì: “Đi thôi.”

 

“Vết thương của anh không gì to tát chứ?”

 

“Không sao.”

 

Trình Nhượng thở phào nhẹ nhõm, thực ra anh ta cũng biết, trừ khi là vết thương chí mạng, bằng không đối với Đoàn Tiêu mà nói, vết thương thế nào cũng chẳng là gì cả.

 

Năm nay anh vẫn chưa đón sinh nhật ba mươi tuổi, nhưng đã trải qua vô số khoảnh khắc sống c.h.ế.t mà người thường không thể tưởng tượng nổi, vết thương trên người nhiều vô số kể, dưới trướng công ty không thiếu nhân vật lợi hại, một số còn lớn tuổi hơn anh, nhưng quyền uy của Đoàn Tiêu ở Long Phong Đặc Vệ là không ai thể lay chuyển được.

 

Anh không chỉ là tổng chỉ huy của Long Phong Đặc Vệ, chủ tịch của tập đoàn này, mà còn là nhân vật linh hồn của cả Long Phong Đặc Vệ.

 

Tuy rằng thường ngày khi bọn họ thả lỏng, nên đùa vẫn thể đùa, trước giờ Đoàn Tiêu không quan tâm lắm, nhưng nếu như ai một mình đi chung với Đoàn Tiêu thì việc nói đùa là không thể nào xảy ra.

 

Tính cách của anh giống hệt như vẻ bề ngoài, rất cứng rắn và m.á.u lạnh, thậm chí nhìn vào cảm giác xơ xác tiêu điều, không thấu tình đạt lý.

 

Trình Nhượng ở bên cạnh anh thời gian lâu hơn đám người Triệu Huy và những người sau này gia nhập vào Long Phong Đặc Vệ, khoảng năm sáu năm rồi. Ít nhất trong khoảng thời gian mấy năm này, anh ta gần như chưa từng nhìn thấy Đoàn Tiêu lộ ra biểu cảm vui vẻ hoặc nở nụ cười.

 

Người đàn ông này dù là cười cũng rất nhạt, nét cười trong mắt trước giờ đều lướt nhanh qua, khiến người ta muốn bắt nhưng không bắt được.

 

Có một lần anh ta và đám người Triệu Huy uống say đã đánh cược với nhau, cược xem một ngày nào đó một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Sếp của bọn họ thì khiến anh trở nên tình người hơn một chút hay không.

 

Nhưng sau khi tỉnh rượu, bọn họ lại cảm thấy, điều này thực sự rất khó thành hiện thực.

 

Trước tiên không nói đến việc gần như tất cả thời gian của Đoàn Tiêu đều dùng trong công việc, cho dù anh không làm việc, anh cũng chuyện khác phải làm, huống hồ bao nhiêu năm nay, anh chưa từng để phụ nữ đến gần mình.

 

Trong thời gian làm nhiệm vụ không xảy ra quan hệ với bất kỳ nữ giới nào chính là nguyên tắc, cũng là kỷ luật thép. Về phần ngoài thời gian nhiệm vụ, vậy thì càng không khả năng rồi. Hễ mà người phụ nữ nào cơ hội đến gần Đoàn Tiêu, ai không ôm chút ý nghĩ đặc biệt cơ chứ?

 

Nhưng cho dù là người phụ nữ như thế nào đều không thể khiến anh nhìn bằng con mắt khác.

 

Cho nên người phụ nữ này thể xuất hiện hay không vẫn rất khó nói.

 

Xe lái một đường đến công ty, đám người Triệu Huy chắc cũng về rồi. Triệu Nhượng tìm anh ta nửa ngày cũng không tìm thấy, người chỉ đường cho anh ta, hóa ra tên kia chạy đến sân huấn luyện rồi.

 

Anh ta qua đó xem, Triệu Huy không tập luyện, mà cầm một cuốn sách ngồi đó đọc.

 

Chuyện này thật hiếm , phải biết rằng để tên này đọc sách còn mất sức hơn bảo anh ta chạy một trăm vòng quanh sân thể thao.

 

Trình Nhượng đi qua vỗ anh ta một cái: “Đọc cái gì mà nhập tâm thế.”

 

Triệu Huy giật mình hét lên, nhảy bật dậy khỏi ghế.

 

“Mẹ kiếp.” Trình Nhượng bị anh ta giật nảy mình, suýt thì bày ra tư thế chiến đấu: “Cậu làm gì đó!”

 

Triệu Huy sắc mặt trắng bệch, vừa há miệng đã thốt ra mấy câu tiếng Tứ Xuyên, Trình Nhượng nghe không hiểu, ngơ ngác nhìn anh ta.

 

“Cậu dọa c.h.ế.t ông đây rồi!” Triệu Huy gầm lên: “Người dọa người sẽ dọa c.h.ế.t người đó, cậu biết không hả?”

 

“... Từ khi nào cậu trở nên nhát gan như vậy rồi?”

 

Trình Nhượng nhìn cuốn sách trên tay anh ta: “Cậu đang đọc gì thế?”

 

Triệu Huy đưa cho anh ta nhìn một cái, tên cuốn sách là “Cuốn sách kinh dị”.

 

“... Đây là tiểu thuyết kinh dị?”

 

 

Chương trước
Chương sau