MẸ CỦA PHẬT TỬ ĐÃ TRÙNG SINH RỒI

Chap 8

Bông hồng đã nuôi dưỡng bấy lâu, bị chiếc kéo sắc bén “cạch” một cái cắt đứt cả đóa hoa, chỉ còn lại cành hoa màu tím: “Chính vì nó là đứa con trai duy nhất của tôi, nên tôi mới không muốnbị ràng buộc bởi cái gì là gia sản, cái gì là thừa kế cả. Chẳng phải anh luôn ủng hộ mọi quyết định của nó sao? Mỗi lần tôi dạy dỗ nó, anh lại luôn nói tôi quản lý nó quá nghiêm khắc. Bây giờ hai chúng ta cùng một chiến tuyến, chỉ cần nó vui là được, sao ngược lại anh thấy không hài lòng?”

Hai người đàn ông, lợi dụng sự tin tưởng và lòng thương hại bẩm sinh của người mẹ đối với con cái để kiềm chế và uy h.i.ế.p cô ấy. Cứ như thể dây rốn đã biến thành sợi xích, bị họ ra sức lôi kéo. Vậy nên, một khi người mẹ đó rũ bỏ thân phận này, họ sẽ bị chính lực kéo của mình mà ngã sấp mặt.

Lục Dần Đình chút nghẹn lời: “Dù sao thì nó cũng là con ruột của chúng ta, cô không thể đến cả việc nó ngất xỉu cũng không thèm hỏi đến một tiếng sao?”

“Trước đây nó đã bao nhiêu lần bị ốm, đều không phải là do một tay tôi chăm sóc? Nếu lần này tôi vắng mặt mà nó lại oán hận tôi, vậy thì đứa con trai này cũng như không.”

“Còn anh, người chưa từng xuất hiện, thì nó lại thực sự coi là người thân nhất. Tôi đã luôn nghĩ rằng cách giáo dục của mình vấn đề. Cho nên bây giờ tôi quyết định, sẽ học hỏi anh, tôi cũng mặc kệ nó, lẽ nó sẽ cảm thấy tôi là một người mẹ tốt.” Tôi vui vẻ quay đầu lại, bao năm qua, tôi giữ gìn rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra tuổi tác. Nếu không phải đã sinh ra Thẩm Tự, lẽ bao nhiêu năm trôi qua, tôi vẫn sẽ như hai mươi tuổi.

Trong mắt Lục Dần Đình lóe lên một tia kinh ngạc, còn tôi nhìn anh ta từ trên xuống dưới một lượt, vẻ mặt ghê tởm: “Mới bao lâu không gặp, sao anh lại phát phì đến thế này?”

Lục Dần Đình nghi ngờ tự xem xét bản thân, anh ta đúng là phát phì, nhưng cũng là vóc dáng của người bình thường, chỉ là không còn cơ bắp nữa, sao thể nói là béo đến mức nào?

“Đừng nói với người khác anh là con rể của nhà họ Thẩm nữa. Làm hỏng hình ảnh của công ty. Thật sự không được thì ly hôn đi, con cái cũng lớn rồi, cũng không còn việc gì của anh nữa. Dù sao đứa con ở đó, nhà họ Thẩm và nhà họ Lục cũng không thể đoạn tuyệt.”

Lục Dần Đình từ chối, nói rằng nhiều năm qua đã sống như thế này rồi, mỗi người một nơi cũng không cần thiết phải làm gì nữa. Sau đó về nhà chạy mười cây số và chống đẩy hai trăm cái. Vì quá lâu không tập thể dục, bị căng cơ phải vào viện.

Đúng là tình cha con sâu đậm, thần giao cách cảm. May mắn, tôi và Thẩm Tự tình cảm không sâu đậm.

16.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, cảm giác khủng hoảng của Lục Dần Đình đã trỗi dậy. Anh ta không chỉ đuổi hết những cô gái lẳng lơ bên cạnh, mà còn thường xuyên đến trước mặt tôi để tạo cảm giác hiện hữu.

Ban đầu anh ta không hề để tâm đến cuộc hôn nhân liên minh này, còn cho rằng đó là sự hạn chế tự do của mình. Cho đến khi anh ta được hưởng lợi lộc từ việc làm con rể của nhà họ Thẩm. Anh ta một mặt hưởng thụ lợi lộc, một mặt theo đuổi cái gọi là tự do.

Bây giờ, cũng nên đến lúc tôi thu hồi lãi rồi.

Tối hôm Lục Dần Đình trở về, tôi bảo quản gia tìm vài chàng người mẫu trẻ tuổi, đẹp trai, eo thon, chân dài. Những năm này tôi không gần gũi đàn ông, mấy chàng người mẫu hàng đầu trước mặt hiển nhiên hiểu rõ mình đang đối mặt với một sự giàu sang tột đỉnh đến mức nào.

Từng người một ra sức phô bày ưu thế của mình, làm Lục Dần Đình ở bên cạnh điệu bộ lả lơi lại càng giống như một con gà lôi rụng lông.

Không biết là ai cho anh ta cái ý tưởng tồi tệ đó, ngay cả sợi tóc cũng toát lên sự cố tình sắp đặt.

“Anh còn không đi, định ở đây làm bóng đèn sao?”

Ánh mắt Lục Dần Đình chút nguy hiểm: “Có chồng ở đây, cô còn cần đàn ông khác sao?”

Tôi từ từ đảo mắt đánh giá anh ta, anh ta bị ánh mắt của tôi nhìn đi nhìn lạitoàn thân không được tự nhiên.

Tôi cười khẩy: “Hai mươi năm trước anh còn tư bản để trở thành một trong số họ, bây giờ muốn dụ dỗ à? Trước tiên hãy nhìn vào gương đi.” Đứa trẻ c.h.ế.t rồi anh mới đến vắt sữa.

“Khi kết hôn chính anh đã nói, không ràng buộc lẫn nhau, cũng không can thiệp vào nhau. Bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu người, chuyện mang họ đến trước mặt tôi cũng không phảikhông .” Tôi ôm lấy chàng người mẫu đẹp trai đang tiến lại gần, mỉa mai nhìn Lục Dần Đình: “Không chịu được thì ly hôn đi, tôi lúc nào cũng thời gian đi Cục Dân Chính.”

Tôi số cách để hành hạ anh ta, nhưng ly hôn là cách đối đẳng nhất trong số đó. Giống như Thẩm Tự là chiếc gông xiềng trói buộc tôi, ly hôn cũng là chiếc xích sắt đeo trên cổ Lục Dần Đình.

Bao năm nay anh tavào thế lực của nhà họ Thẩm, đắc tội với anh chị em ruột thịt không ít. Nếu ly hôn với tôi, không chỉ sẽ mất đi tất cả mọi thứ đang trong nháy mắt, mà còn bị anh chị em xẻ thịt nuốt sống.

Sắc mặt Lục Dần Đình khó coi, gần như là tháo chạy thục mạng.

Tôi nhìn bóng lưng thảm hại của anh ta, ngay cả tiếng đóng cửa cũng không dám quá lớn.

Đừng vội, đây mới chỉ là bắt đầu. Tôi thừa thời gian để từ từ chơi đùa.

Không biết kiếp trước Lục Dần Đình thảm hại hơn bây giờ không, khi phát hiện ra nhà họ Thẩm mà anh ta nhận được chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch.

Chương trước
Chương sau