Chương 1
1.
Lục tướng quân chịu gật đầu, tám chín phần cũng là do dung mạo ta có vài phần tương tự trưởng tỷ.
Ta chủ động thay gả, chẳng qua là vì vinh hoa phú quý.
Cây trâm trên đầu trưởng tỷ kia, đính toàn mỹ ngọc Tây Vực, quý giá vô song.
Mỹ nhân yểu điệu, váy áo lộng lẫy, tóc mây điểm trâm ngọc, cúi đầu nhìn ta, trong mắt là sự khinh rẻ lạnh lùng:
“Thanh Sương, ngươi từ bé đã giỏi bắt chước, ta không cần, ngươi cứ nhặt mà dùng đi. Dù sao cũng là thứ ta vứt lại.”
Cha trách mắng trưởng tỷ.
Mẹ thì âm thầm chuẩn bị hồi môn cho ta gấp đôi ban đầu.
Hôn lễ tổ chức linh đình, khách khứa đầy nhà, văn võ bá quan, danh môn quý tộc trong kinh đều có mặt.
Yến tiệc tràn dài đến tận phố Chu Tước.
Thế nhưng đêm động phòng, Lục Khúc liền bị một đạo thánh chỉ gọi đi biên cương.
Áo cưới của ta chưa kịp cởi, trong mắt người đời, ta đã khoác lên tang phục.
Cái thi xã mà trưởng tỷ hay lui tới thậm chí còn làm thơ châm chọc ta:
“Mồm miệng lanh lẹ giả danh tài,
Trước người khoa trương ra vẻ tài ba.
Lượm lời người khác tô son phấn,
Gặp người hiểu biết – cười không ra.”
Ta cầm bài thơ ấy làm quạt, phe phẩy lúc đếm bạc trong kho của tướng quân.
Phải nói, Lục Khúc không chỉ giỏi đánh giặc, mà gia sản cũng không nhỏ.
Riêng số bảo thạch thương nhân Tây Vực tặng đã chất đầy ba rương.
Không đếm mỗi đêm là ta ngủ không yên.
“Phu nhân! Tướng quân có thư!”
Quản gia thở hổn hển chạy đến, nâng cao phong thư bằng hai tay.
Ta duỗi tay nhận lấy, rút ra hai tờ ngân phiếu.
Chậc, tên võ phu này cũng biết điều đấy chứ.
Nội dung thư chỉ có vài dòng xiêu vẹo:
“Trời lạnh rồi, tự mua áo hồ cừu mà mặc.
Với lại: Đừng có động vào thanh Huyền Thiết Kiếm của ta.”
Ta trợn mắt.
Ai thèm động vào kiếm của hắn chứ?
Ngược lại, con tỳ hưu bằng phỉ thúy trong thư phòng kia, ta ngày nào cũng lau ba lượt.
2.
Bỗng một ngày, trong kinh thành rộ lên tin đồn rợn người —
Tướng quân phu nhân đuổi sạch kỹ nữ trong phủ, ngay cả đầu bếp cũng bị đổi thành bà lão mặt đầy nếp nhăn.
Đám nhàn tản trong thi xã lại viết thơ:
“Hãn phụ ghen tuông hét sấm rền.
Tướng quân đêm đêm lệ thấm khăn.”
Trời đất chứng giám, ta làm thế là để tiết kiệm chi tiêu.
Mấy ả kỹ nữ đó, tiền son phấn mỗi tháng đã ngốn hai mươi lượng bạc.
Còn bà đầu bếp kia, xuất thân từ dòng dõi ngự trù, tay nghề thượng thừa, lại giúp ta giảm nửa tiền mua nguyên liệu.
Lời đồn càng lúc càng ác ý.
Trưởng tỷ — ba tháng trước vừa mới gả cho tình lang trong mộng — nay lại đến giẫm thêm một cú.
Nàng mặc chiếc áo cũ màu sen nhạt, bước vào viện của ta đúng lúc ta đang sai nha hoàn cân lời lãi tháng này.
“Muội giờ mùi tiền nặc nồng, sợ rằng không hiểu được thế nào là ‘cầm sắt hòa minh’.”
Tay nàng khẽ vuốt cây trâm gỗ đã phai màu trên tóc, khoé môi mang theo tia đắc ý:
“Tướng công ta hôm qua lại làm cho ta một bài thơ mới…”
Ta thong thả gẩy bàn tính bằng phỉ thúy:
“Thật sao? Là vị tỷ phu còn phải thiếu tiền mới nỡ để hồng nhan thay hắn trả nợ ấy à?”
Sắc mặt nàng thoắt cái trắng bệch.
“Nghe nói trưởng tỷ vì muốn mua giấy Tinh Tâm Đường cho hắn mà đem cả sính lễ đi cầm cố?”
Ta vỗ tay:
“Khéo quá, hôm kia ông chủ tiệm cầm đồ ở Tây Thị vừa nhờ ta giám định một cây trâm mạ vàng — nhìn quen mắt lắm.”
Ngón tay nàng siết chặt, móng gần như đâm vào lòng bàn tay.
Nha hoàn đúng lúc đưa trâm tới.
Hoa tía điêu khắc trên đó sinh động như thật.
Tên chữ của trưởng tỷ là Tử Lăng. Đây là trâm mà mẹ ta tặng nàng nhân dịp cập kê.
Vừa mới đưa tay nhận lấy, sau lưng đã mắng mẹ ta là con buôn, bảo vàng bạc châu báu không vào nổi nơi thanh nhã.
Trong mắt nàng, mẹ con ta xưa nay luôn là thứ thấp kém.
“Ngươi sống như vậy, chẳng lẽ không thấy hổ thẹn với giáo huấn của cha sao?”
Nàng nghiến răng, định đem cha ra ép ta.
Ta hổ thẹn ư?
Có gì đáng để hổ thẹn?
Ta nghiêng người tiến lại gần, cầm cây trâm gỗ rút khỏi tóc nàng:
“Thứ tỷ chọn là câu chuyện tài tử giai nhân trong mộng tưởng.”
Sau đó ta cắm cây trâm vàng rực rỡ kia lên tóc nàng:
“Còn ta, từ trước đến nay chỉ tin vào vàng thật bạc thật.”
3
Danh tiếng của ta trong kinh thành lại càng thêm tệ hại — nào là khi dễ trưởng tỷ, nào là tham tài như mạng.
Thiệp mời từ các quý phụ danh môn cứ thế vòng qua cổng lớn phủ tướng quân mà bay đi như giấy vụn.
Trưởng tỷ dù gả cho một nhà nghèo, lại được đám phụ nhân chuyên làm thơ than thở khen ngợi là mẫu mực tiết hạnh, thường xuyên được mời làm thượng khách.
Ta cũng không rảnh rỗi gì — họ uống rượu ngâm thơ, ta mở tửu lâu lập hiệu, tiện thể sai người thân tín mở thêm mấy phân hiệu ngân trang ở các vùng phụ cận.
Chờ đến ngày ngân trang trải khắp Giang Nam Giang Bắc, mới coi như làm được lời mẹ dạy: “Thông thương thiên hạ, giao kết tứ phương.”
Một lần, gánh hát nổi tiếng mới có đào hát mới. Nam tử ấy dung mạo tuấn tú, phong lưu phóng khoáng. Quản gia vì ta mà đặt chỗ tốt nhất.
Tới nơi mới biết — cho dù phẩm hạnh có cao bao nhiêu, người ta vẫn thích ngắm giai nhân khuynh thành.
Trưởng tỷ vận y phục đơn giản mà thanh nhã, giữa đám quý phụ ăn diện lộng lẫy lại nổi bật như hoa sen giữa hồ.
Thấy ta đến, họ liền không nhịn được mà bóng gió vài câu:
“Thật là tốt số, không cần hầu hạ phu quân, không phải hầu hạ cha mẹ chồng, chẳng có chị em dâu bên cạnh, rảnh rỗi đến mức ra ngoài xem trai đẹp hát hí khúc…”
Phu nhân của một vị đại nhân còn chưa dứt lời, đã phải im bặt.
Ta đoán, hẳn là bà ta ngưỡng mộ ta đến nghẹn lời.
Âu cũng phải, mệnh như ta, đến sách truyện cũng không dám viết quá mức hư cấu như vậy.
Đám người kia vừa nghĩ đến mấy chuyện rối ren trong hậu viện nhà mình, sắc mặt ai nấy liền tối lại, ánh mắt nhìn ta như hận không thể khoét vài lỗ.
Thấy người có mà mình không có, rõ là cái thói tiểu nhân.
Ta chẳng còn hứng nghe hát, liền đứng dậy rời đi.
A Vu – nha hoàn bên người – vẫy tay gọi tiểu nhị, nhét vào tay hắn một thỏi bạc, nói nhỏ:
“Hẹn lão bản gánh hát tối nay một buổi gặp riêng.”
Ai ngờ có kẻ mắt sắc như diều hâu, nhảy ra chặn đường mắng lớn:
“Thanh Sương, ngươi dám tư thông với tiểu hát!”
Tiểu nhị mặt mày tái mét, vội vàng phân trần:
“Vị khách quý này nói sai rồi! Lão bản gánh hát của chúng tôi là đào kép đường đường chính chính, không bán rượu cũng chẳng bán thân!”
Nhưng ả kia vẫn ngang ngược, đẩy tiểu nhị ra rồi cao giọng:
“Ta thấy rõ ràng, tiền cũng đưa rồi, nhân lúc tướng quân không ở nhà, đến nơi thế này chẳng phải là tìm trai lạ hay sao?”
Ta day trán, nghĩ thầm: Thượng thư đại nhân quả nhiên nuôi được một thiên kim vừa có học thức, vừa có giáo dưỡng.
Ta cười cười:
“Đã là người cùng đường, chi bằng hôm nay ta bao trọn buổi tiêu khiển của các vị, được chăng?”
Lời vừa dứt, đám quý phụ đã vội xua tay chối từ.
Thiên kim nhà thượng thư cứng họng, giận đến bật khóc:
“Thanh Sương, ngươi đúng là tiện nhân đê tiện! Không biết giữ đạo làm vợ, hoang đường lẳng lơ, ngươi sao có thể so với một sợi tóc của tỷ tỷ Tử Lăng chứ!”
4
“Thanh Sương, muội quá không hiểu chuyện, còn không mau xin lỗi mọi người!”
Lại là trưởng tỷ ta, tiếp tục ra mặt vớt lấy một phen cảm tình.
Từ nhỏ nàng đã mất mẹ, phụ thân cưới mẹ ta làm kế thất.
Mẹ ta vốn là thương nhân xuất thân, ông ngoại ta khi ấy vì muốn bảo hộ cho gia tộc mới lập được mối duyên này.
Mẹ từng theo người nhà chu du khắp nơi, kinh nghiệm chẳng giới hạn ở cái sân nhỏ hậu viện.
Mẹ có lòng bao dung, chỉ tiếc trưởng tỷ của ta lại ham diễn, cứ phải giẫm lên đầu ta mới thấy mình hoàn hảo.
“Tướng quân Lục Khúc đang chinh chiến nơi biên cương, muội ở nhà lại buông thả hưởng lạc là sai lắm. Mau xin lỗi các vị, rồi về phủ đóng cửa hối lỗi, ăn chay niệm Phật, cầu phu quân bình an mới phải.”
Một phu nhân nhà sĩ đại phu thấy có dịp, liền chen vào châm chọc:
“Vẫn là Đại cô nương nhà họ Thẩm hiểu lễ nghĩa, chỉ tiếc sinh ra một đứa muội muội như thế, đúng là theo gene bên mẹ rồi.”
Trưởng tỷ chắp tay khiêm tốn:
“Phu nhân nói quá lời. Tuy mẹ kế ta xuất thân thương gia, nhưng đã cố gắng chu toàn trong phủ suốt bao năm nay. Là do muội muội ta còn nhỏ, lại mê tiền như mạng, nên cần được dạy dỗ thêm.”
Đám người cười ồ lên. Ánh mắt trưởng tỷ nhìn ta, lộ rõ vẻ đắc ý.
Xét cho cùng, cũng là máu mủ một nhà, sao lại tranh đoạt gay gắt đến thế?
Từ nhỏ mẹ vẫn dạy ta phải nhẫn nhịn, bảo rằng: “Trên đời này khổ nhất là những đứa bé không mẹ, con gái lại càng đáng thương.”
Ta vốn có thể nhường nhịn, nhưng tiếc là nàng không biết điều, còn dám bôi nhọ mẫu thân ta.
Ta khẽ cười:
“Ý của trưởng tỷ là: lúc tỷ xuất giá, một trăm hai mươi cỗ hồi môn, mấy chục sản nghiệp nhà đất, hai mươi mấy nha hoàn – gia nhân, những thứ đó… vẫn chưa vừa lòng tỷ?”
Ta từ nhỏ trí nhớ tốt, có thể đọc vanh vách cả danh sách hồi môn cũng chẳng khó.
Đám đông bắt đầu rì rầm:
“Nhiêu thế kia ư? Rõ ràng Đại cô nương nói mẹ kế bạc đãi, hồi môn trống trơn hơn nửa…”
“Nhìn nàng lúc nào cũng ăn mặc đơn sơ giản dị, ai mà nghĩ lại được gả theo kiểu vương phi thế kia.”
Sắc mặt trưởng tỷ sa sầm, vội cãi:
“Hồi môn của ta còn có phần của mẹ ruột và nhà ngoại.”
Ta đưa tay che miệng cười:
“Ý tỷ nói là mấy cuốn bản chép tay không rõ tên tuổi kia sao?”
“Đó là danh quyển quý hiếm, ngàn vàng khó cầu, sao muội hiểu được?”
Trưởng tỷ cao quý, xưa nay khinh bạc tiền tài.
Ta giơ tay, A Vu đưa tới một chiếc hộp gỗ.
Vừa mở ra — bên trong là mấy tờ giấy cầm đồ nữ trang của phu quân nàng.
“Ta vốn định tìm tỷ phu học hỏi thêm…”
“Chẳng hay, bản ‘Bạch Đầu Ngâm’ giá năm tiền, còn ‘Khuê Oán’ chỉ ba tiền?”
“Còn cái trâm cài mạ vàng thì năm mươi lượng, chuỗi ngọc trai kia tới một trăm hai mươi lượng.”
Bộ dáng trưởng tỷ lảo đảo lui về sau, trông hệt như hồi nhỏ tranh bánh ngọt với ta mà bị thua.
Nàng không phân rõ được vàng thật bạc thật hay danh quyển bản quý, nhưng tiệm cầm đồ thì biết rất rõ.