Thiên Thần Gỉa Mạo

Chương 4

Trình Hi khóc lóc trông rất tủi thân:

“Ba, mẹ… con chỉ sợ hai người không cần con nữa…”

Bố Trình lộ rõ vẻ thất vọng:

“Có chuyện gì sao không nói với ba mẹ cho đàng hoàng, tại sao cứ phải làm mấy chuyện không thể công khai như thế?”

Khinh Chu ở đầu bên kia thong thả ngồi xem ba người họ diễn.

Bố Trình tiếp tục trách mắng Trình Hi, nhưng chỉ lặp đi lặp lại vài cụm từ, rõ ràng không còn mắng mỏ được lưu loát như khi trách Khinh Chu.

Mẹ Trình thì cứ ngập ngừng liếc Khinh Chu mấy lần.

Cô ấy giả vờ không thấy.

Vài phút sau, bố Trình đuối lý, đành quay sang nhìn Khinh Chu cầu khẩn.

Mẹ Trình cuối cùng cũng lên tiếng:

“Khinh Chu à… Tiểu Hi dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.

Con đột ngột trở về, nó thấy sợ là chuyện dễ hiểu.

Chỉ là nhất thời chưa quen thôi… con có thể… đừng chấp với nó được không?

Nếu chuyện này bị đưa ra ngoài, Tiểu Hi sẽ bị hủy hoại mất…”

Bố Trình cũng bắt đầu nói bằng giọng nhẹ nhàng hơn:

“Ba biết con làm vậy là vì muốn bênh vực bạn mình.

Sau này nhà họ Trình sẽ lo toàn bộ chi phí đại học và công việc sau tốt nghiệp cho bạn con, con thấy được không?”

Khinh Chu nhàn nhạt đáp:

“Thế còn cô gái từng bị Trình Hi ép đến mức phải bỏ học thì sao?

Còn những học sinh khác nữa, ở trường bị cô ta bắt nạt đâu chỉ có hai người?”

Bố mẹ Trình ngượng ngùng nhìn nhau.

“Chuyện đó… chẳng phải đã qua rồi sao?”

Đã qua rồi ư?

Thì ra, trong mắt họ, tất cả những gì xảy ra… đều chỉ là chuyện quá khứ.

Nhưng với những bạn học ấy, đó là những năm tháng cấp ba đáng lẽ nên rực rỡ nhất, bị vùi dập, bẻ gãy từ trong trứng nước.

Có lẽ, có người đủ mạnh mẽ để vượt qua.

Nhưng lẽ ra, họ không nên phải chịu những tổn thương như vậy.

Trình Hi vừa khóc, vừa liếc nhìn bố mẹ mình, không kìm được để lộ ánh mắt đắc ý.

Như thể đang nói: Thấy chưa, mày mách ba mẹ tao rồi thì sao chứ?

Tôi khẽ thở dài.

“Thật ra tôi cũng chẳng hy vọng gì ở ba mẹ cậu sẽ làm được chuyện gì ra hồn.

Nhưng nhờ cậu… những gì cậu vừa nói thật ra lại khiến tôi yên tâm hơn.

Biết chắc các người vẫn sợ dư luận và livestream… tôi yên tâm rồi.”

Nói xong, tôi rút ra một chiếc điện thoại khác từ túi áo.

Màn hình đang chiếu khuôn mặt bối rối của Trình Hi, bên dưới là vô số bình luận trực tiếp chen chúc dày đặc.

Cô ta lần theo góc máy quay, cuối cùng cũng phát hiện ra camera siêu nhỏ mà tôi ngụy trang trong chiếc cúc áo sơ mi.

Đó là chiếc camera đặc biệt do Khinh Chu đặt riêng cho tôi, dùng chính thẻ phụ của bố Trình.

Trình Hi quay đầu lại, hoảng hốt nhìn thấy bố mẹ mình ở đầu bên kia video cũng đang choáng váng không kém.

Lợi dụng lúc ăn cơm, Khinh Chu đã lén chỉnh điện thoại của họ sang chế độ “không làm phiền”.

Người dưới quyền không nhận được chỉ thị nên không ai dám can thiệp vào buổi phát sóng của tôi.

Buổi livestream ấy, từng câu từng chữ, từng cái nhếch môi lạnh lùng của Trình Hi, đều được truyền đến khắp nơi qua màn hình.

【Thì ra đây mới là bộ mặt thật của Trình Hi.

Thế mà trước giờ cứ đóng vai thiên sứ chân – thiện – mỹ.】

【Kẻ bắt nạt đáng bị phán tội muôn đời!】

【Cuối cùng tôi cũng dám lên tiếng rồi. Chị gái tôi có một người bạn học từng bị Trình Hi dẫn đầu nhóm bắt nạt, vì bị cô ta nắm giữ ảnh mà luôn phải im lặng.】

【Cùng là con gái, sao cô ta lại độc ác đến vậy?】

Ở đầu kia màn hình, Trình Khinh Chu đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

Trước khi đi, cô còn ngoảnh lại, tặng ba mẹ mình một cái hôn gió khiêu khích.

“Trình Khinh Chu!” – giọng mẹ Trình sắc như dao cắt.

“Con rốt cuộc ghét ba mẹ đến mức nào vậy?

Từ lúc con trở về, cái nhà này đã không lúc nào yên ổn!

Tại sao con không thể ngoan ngoãn như Tiểu Hi, làm ba mẹ vui lòng, mà cứ phải phản nghịch, cực đoan đến thế?!”

Bước chân Khinh Chu khựng lại.

Lần này, cô không né tránh nữa.

Cũng không dùng lời cay nghiệt để đáp trả.

Cô chỉ nhẹ giọng nói:

“Mẹ, mẹ còn nhớ không…

Mấy ngày đầu mới được nhận về nhà, vì điều hòa trong biệt thự quá lạnh, con đã bị ốm nặng.

…Mẹ còn nhớ không?”

Cả bố mẹ Trình đều hiện rõ vẻ bối rối trên mặt.

Cô tiếp tục:

“Không nhớ cũng đúng thôi, vì hôm đó hai người đang đi cắm trại với Trình Hi mà.

Con gọi cho hai người rất nhiều cuộc, cuối cùng có một cuộc được bắt máy, nhưng chỉ để nói đừng làm phiền, vì Tiểu Hi muốn ngắm sao trong yên tĩnh.

Con nói quản gia không thèm để ý đến con, không ai trong nhà quan tâm, con rất lạnh, cũng không biết chỉnh hệ thống điều hòa trung tâm thế nào.

Hai người lại bảo con phải nói chuyện lễ phép với người làm, đừng đem cái kiểu vô học từ trên núi về đây, nếu không thì không ai thèm quan tâm cũng là đáng.

Hai người tin lời Trình Hi, nói con bắt chước mấy tiểu thư trên TV, cố tình tỏ thái độ với người giúp việc, muốn làm ra vẻ.

Chính từ hôm đó, con mới hiểu, ở đây hay ở vùng núi cũng chẳng khác gì nhau – muốn có cái gì, phải giành, phải tranh, thì mới được.”

Trình Hi bỗng gào lên, nhào đến định túm tóc tôi.

Y như cái cách cô ta từng làm vô số lần với những cô gái khác trong nhà vệ sinh hay sân thượng.

Nhưng lần này, tôi phản đòn.

Tôi lập tức túm chặt cổ tay cô ta, đồng thời tung một cú đá thẳng vào phía sau đầu gối.

Nếu không phải vì ngại gây chuyện, thì một tiểu thư yếu ớt như cô ta, sao có thể là đối thủ của đứa con nhà lao động như tôi?

Trình Hi quỵ gối ngã nhào xuống đất.

Lúc này cô ta không còn bộ mặt đáng thương được vắt óc luyện tập kia nữa, mà gào khóc như một đứa trẻ con thật sự.

Gào to, xấu xí, và trần trụi.

Một học sinh top đầu chuẩn bị thi Thanh Hoa – Bắc Đại bị bắt nạt, tự nhiên trở thành đề tài nóng khắp mạng xã hội.

Từ buổi livestream trên sân thượng hôm đó, đã có người tìm lại đoạn clip trong tiệc sinh nhật của Trình Hi, kết hợp với vài câu đối thoại giữa Trình Khinh Chu và bố Trình mà đoán ra sự thật.

【Thì ra Trình Hi là giả thiên kim, còn cô gái đứng lên bênh vực bạn học mới là con gái ruột nhà họ Trình!】

【Làm cha mẹ gì mà đối xử với con ruột như thế chứ?】

【Cái ánh mắt Trình Hi nhìn con gái thật hôm đó, rõ ràng là vừa khinh vừa sợ.】

【Một kẻ bắt nạt mà cũng có thứ để sợ sao?】

【Tẩy chay toàn bộ sản phẩm của Trình thị!】

Dù không có làn sóng tẩy chay, Trình thị vốn đã bắt đầu lao dốc sau khi mất hợp đồng với mấy đối tác lớn.

Cơn bão dư luận lần này lại càng đẩy họ rơi nhanh hơn.

Trong cơn hỗn loạn ấy, cũng có kẻ nhân cơ hội lôi những tấm ảnh năm xưa của tôi ra.

Vô số bình luận dơ bẩn bị đẩy lên mặt trang.

Nhưng rồi, rất nhiều cô gái đã tự phát vào bình luận, để lại những dòng như:

【Ai nói đó là ảnh của Nam Tinh? Rõ ràng là của tôi đấy!】

【Cô ấy có cái gì mà tôi không có? Mẹ mấy người cũng có, làm sao chứng minh đó không phải của mẹ các người?】

【Tất cả phụ nữ đều có, vậy thì có gì đặc biệt mà mấy người hớn hở đến thế?】

Những người từng bị Trình Hi bắt nạt, cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng, lần lượt bước ra ánh sáng.

Còn tôi, tôi đã thu thập đủ toàn bộ bằng chứng.

Kết thúc môn thi cuối cùng của kỳ thi đại học, tôi là người đầu tiên bước ra khỏi phòng thi.

Đối mặt với đám phóng viên chen chúc lao tới, tôi đứng thẳng trước ống kính, móc điện thoại ra, bấm nút đăng bài.

“Các vị quan tâm thì cứ lên Weibo của tôi mà hóng drama.”

Tất cả những kẻ từng “nhẹ nhàng được bỏ qua” trong những vụ bắt nạt trước đây – không sót một ai.

Có cư dân mạng đã đào ra được chuyện một số “nhị đại” ăn mặc, tiêu dùng vượt xa giá trị tài sản gia đình khai báo.

Đào củ cải kéo cả gốc – một làn sóng điều tra trốn thuế và rửa tiền với quy mô nhỏ đã được mở ra.

Vài gia đình từng định cho con đi du học sau kỳ thi cũng bị giữ lại để phối hợp điều tra.

Trong đó, gia đình tên thể ủy không chỉ bị điều tra đến phát điên, bản thân hắn ta còn bị bóc ra hàng loạt hành vi tổ chức cá cược online.

Cộng thêm một số chuyện khác nữa, hắn vừa mới đủ tuổi trưởng thành được vài tháng bị tuyên án 8 năm tù.
Một số doanh nghiệp đối thủ liền nhân cơ hội liên hệ với gia đình cô gái từng bị ép thôi học.

Gia đình chàng trai từng được Trình Hi thầm thích cũng nhân dịp này làm truyền thông thông minh, vừa lập quỹ từ thiện, vừa âm thầm thâu tóm vài công ty con của Trình thị.

Tập đoàn Trình thị dần trở thành vỏ rỗng, rất nhanh sau đó tuyên bố phá sản.

Trình Hi bị đuổi ra khỏi nhà.

Không cam tâm, cô ta ban đầu còn quỳ gối trong mưa, van xin không ai để ý.

Nhưng khi phát hiện bố mẹ thật sự không đoái hoài, cô ta phá vỡ giới hạn, tung ra toàn bộ bí mật:

Trình thị từng vì tham lợi mà cắt giảm chất lượng trên dây chuyền sản xuất.

Bố Trình tức giận đến cực điểm, không nói không rằng tống cô ta vào bệnh viện tâm thần.

Khi điểm thi được công bố, cả Thanh Hoa và Bắc Đại đều chủ động gọi điện về tận nhà để giành học sinh.

Bà nội vui đến mức ngày nào cũng ôm điện thoại cười toe toét.

Tin tức nhanh chóng lan truyền tới trường tôi và Khinh Chu, cũng tới tai gia đình họ Trình.

Bố mẹ Trình tìm đến nhà bà nội để gặp Khinh Chu, nhưng phát hiện trong nhà chẳng có ai.

Bởi vì giờ này, Khinh Chu đang đưa tôi và bà nội đi nghỉ dưỡng ở Maldives.

Bố Trình gửi tin nhắn cho cô:

【Khinh Chu, ba mẹ muốn tổ chức lại tiệc trưởng thành cho con, tiện thể làm luôn tiệc mừng đậu đại học, có được không?】

【Thật ra ba mẹ chưa bao giờ quên con.

Dù ba mẹ nhận nuôi Trình Hi, nhưng ngày sinh nhật của con vẫn luôn là ngày sinh chính thức mà chúng ta tổ chức cho Tiểu Hi… ba mẹ vẫn luôn nhớ đến con.】

【Khinh Chu, có thể… cho ba mẹ một cơ hội nữa không?】

Cô ấy đọc xong tin nhắn, mặt không chút biểu cảm, tắt màn hình.

Sau đó múc cho bà một bát canh cá, gắp cho tôi một viên cá chiên.

Bà vừa cười vừa gắp thức ăn, nước mắt lại bất chợt rơi xuống.

Bà nắm tay Khinh Chu.

“Cảm ơn con… cảm ơn con đã đến và quen biết cháu gái bà – Nam Tinh…”

Sống mũi tôi bỗng cay xè.

Ba năm cấp ba, tôi chưa từng đưa bạn nào về nhà.

Cuối tuần cũng không có ai để hẹn hò đi dạo.

Tôi nghĩ… có lẽ bà biết nhiều hơn tôi tưởng.

Sau khi về nước, Khinh Chu bỗng mất tích suốt một tuần.

Khi xuất hiện trở lại, cô ấy đã đặt xong vé máy bay, dắt tôi và bà bay thẳng tới Bắc Kinh, và chuyển vào sống trong một căn hộ penthouse mới mua.

Tôi sững người:

“Tiền ở đâu ra thế?”

Cô ấy cười khẽ.

“Một người bạn… rất hay khóc tặng tớ phần thưởng tốt nghiệp đấy.”

Sau khi nhập học, bố mẹ họ Trình vẫn không cam tâm, tìm đến trường chặn đường cô ấy.

Hai người trông vô cùng tiều tụy.

Nghe nói để trả nợ, họ đã bán hết mọi tài sản, đến cả hàng hiệu cũng phải bán lại đồ cũ, hiện đang thuê một phòng nhỏ trong khu nhà tập thể cũ kỹ.

“Khinh Chu à, ba mẹ thực sự biết lỗi rồi, là chúng ta sai, quá thiên vị con bé giả mạo đó…

Con xem, nó cũng đã nhận được quả báo rồi!”

Bố Trình đưa điện thoại cho cô xem.

Trên màn hình là đoạn video.

Trong đó, Trình Hi mặc áo bệnh nhân, má hóp lại, vẻ ngoài đã không còn chút nào là tiểu thư ngây thơ ngày xưa.

Ánh mắt cô ta đảo điên, miệng lẩm bẩm không ngừng:

“Không đúng… tôi mới là nữ chính của thế giới này mà…

Hôm sinh nhật 18 tuổi, Trình Khinh Chu phải nhảy lầu mới đúng.

Cô ta phải phá hỏng buổi lễ trưởng thành của tôi… nhưng rồi mọi người sẽ đau lòng vì tôi.

Sẽ có nam chính đến chữa lành cho tôi, chúng tôi sẽ yêu nhau, cùng đi du học…

Sao Trình Khinh Chu lại không nhảy?

Không phải cô ta chỉ được hệ thống tân binh hỗ trợ thôi sao?

Không đúng… tất cả… đều không đúng… HAHAHA…”

Mẹ Trình định nắm tay Khinh Chu.

“Khinh Chu, ba mẹ cũng đã nhận trừng phạt rồi…

Nhà phá sản, nợ nần chồng chất, chúng ta sẽ không bắt con gánh nợ cùng đâu, chỉ cần… con chịu nhận lại ba mẹ là đủ rồi…”

Nhưng Khinh Chu lùi lại một bước, ánh mắt lạnh lẽo.

Ánh nhìn ấy khiến cả hai sững sờ.

Nhưng lần này, họ không còn dám quát nạt cô như trước nữa.

Khinh Chu quay lưng đi thẳng vào trường.

Tôi quay đầu nhìn lại, thấy hai người vẫn đứng đó chờ cô quay đầu.

Nhưng cô không làm vậy.

Thậm chí còn xoay đầu tôi lại.

“Đừng nhìn nữa, còn bao nhiêu việc ở câu lạc bộ chưa xong.

Dự án thiện nguyện lần trước, phòng đối ngoại kéo tài trợ không đủ, cuối tuần mình phải đi gặp thêm một bên nữa để đàm phán.

À đúng rồi, cuối tuần mình về đưa bà đi ăn vịt quay nhé?

Gỡ bớt phần da ra, bà sẽ ăn được nhiều hơn, không lo bị ngấy…”

Tương lai rực rỡ đang chờ bùng nổ, những vụn vặt đời thường ngọt ngào trải đầy trên con đường phía trước.

Chúng tôi bước đi, đi giữa ánh sáng dịu dàng của cuộc đời mới.

Tương lai đáng mong chờ – thì ra là cảm giác này.

【Kết thúc】

Chương trước
Chương sau