Tiếng Động Lạ Từ Gác Mái

Chương 5

6

"Nhược Nhược, mẹ không phải đã bảo con mau đi ngủ rồi sao? Mai con còn phải tự học sớm." Ánh mắt mẹ dừng lại trên bản báo cáo phẫu thuật thẩm mỹ tôi đang cầm.

"Đây là cái gì?" Tôi giơ bản báo cáo phẫu thuật thẩm mỹ trong tay lên.

"Mọi chuyện đều trùng hợp đến vậy, đều xảy ra lúc con hai tuổi, không ảnh gia đình nào trước khi con hai tuổi, đúng lúc con hai tuổi thì bố mẹ đều đi phẫu thuật thẩm mỹ, bố mẹ muốn che giấu điều gì?" Tôi kích động nói.

Bố và mẹ liếc nhìn nhau, cuối cùng bố run rẩy đưa tay lấy thêm hai tập tài liệu khác trong tủ ra.

Đây là hai bản báo cáo nhập viện, trên đó ghi nội dung kiểu như bỏng nặng.

"Chuyện này, chúng ta cũng giấu con bấy lâu. Năm con hai tuổi, chính là năm anh trai con qua đời. Năm đó chúng ta khiếu nại không kết quả, chỉ nhận được một khoản bồi thường nhỏ.”

"Mẹ con và bố trong sự tuyệt vọng, thậm chí đã nảy sinh ý định tự tử.”

"Lúc đó chúng ta để con sang một bên, nghe thấy tiếng con khóc, bố mẹ giật mình tỉnh dậy, dùng hết sức lực lao xuống dòng sông bên cạnh, nhờ thế mới may mắn sống sót."

Mẹ rưng rưng nước mắt nói: "Nhược Nhược, tha thứ cho bố mẹ vì sự vô trách nhiệm lúc đó nhé, bây giờ nghĩ lại, chúng ta thực sự là một cặp bố mẹ vô cùng thất bại."

Mẹ run rẩy nắm lấy tay tôi.

Tôi thấy trên tay bà những nếp nhăn và những vết đốm nhạt.

Những năm qua, bà chăm sóc tôi thể nói là tận tâm tận lực.

Mỗi sáng con bảy giờ phải đến trường, sáu giờ mẹ đã dậy chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho con.

Bất kể mưa gió bố đều đưa đón tôi đi học, sợ trên đường tôi tan học bị lạnh hoặc bị nóng.

Tôi cắn chặt môi, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Bố run rẩy kéo ống quần lên, trên đó là những vết sẹo ghê rợn.

Thảo nào bố chưa bao giờ mặc quần đùi, hóa ra là để che đi những vết bỏng.

"Nhược Nhược, con là bảo bối quan trọng nhất của bố mẹ, bố mẹ sẽ không hại con đâu." Bố nghẹn ngào nói.

Tôi gật đầu, lòng nặng trĩu quay về phòng, trằn trọc cả đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, bố vẫn đưa tôi đi học như thường lệ nhưng tôi lại không vào.

Tôi nhìn theo xe bố khuất dần, lập tức chặn một chiếc taxi về nhà.

Tôi chạy thẳng lên gác mái, lấy chìa khóa mở cửa phòng.

"Trì Lăng!"

Tôi hét lớn một tiếng.

7

Người đàn ông từ từ ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn tôi, dường như rất lạ lẫm với cái tên này.

"Anh là Trì Lăng, hung thủ g.i.ế.c anh trai tôi!" Tôi lạnh lùng hét lên.

Trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, tiếp đó là một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi, ra hiệu tôi lại gần.

Tôi do dự một chút rồi vẫn đi đến trước mặt anh ấy, đưa giấy và bút cho anh ấy.

Người đàn ông chậm rãi viết một đoạn lên giấy.

"Họ đã lừa bịp em như vậy sao?"

"Lý Nhược Nhược, em bị họ lừa rồi, anh không phải Trì Lăng, anhanh trai em, Lý Hoài."

"Chuyện năm xưa quả thực thật, Trì Lăng cũng thật sự tồn tại nhưng họ đã xảo quyệt đánh tráo khái niệm, Trì Lăng thực chất là con trai ruột của họ, còn anh mới là nạn nhân của sự kiện năm đó."

"Năm đó Trì Lăng dùng đá ném anh bị thương nhưng anh không chết, trong lúc giằng co với anh ta, anh lỡ tay đẩy anh ta xuống sông, anh không ngờ anh ta không biết bơi, đợi đến khi anh gọi người đến thì anh ta đã c.h.ế.t rồi. Anh không hề lỗi, một đứa trẻ bảy tuổi làm như vậy hoàn toàn là vì phòng vệ chính đáng."

"Nhưng bố mẹ của Trì Lăng lại không nghĩ vậy, họ đã chọn cách trả thù chúng ta, đêm mưa năm đó, họ lẻn vào nhà chúng ta, g.i.ế.c c.h.ế.t bố mẹ chúng ta và giam cầm anh trên gác mái. Họ vì muốn hoàn toàn thay thế bố mẹ chúng ta, thậm chí không tiếc tự tẩm xăng đốt mình rồi đi phẫu thuật thẩm mỹ toàn thân."

"Lúc em hai tuổi, bố mẹ đã dẫn chúng ta đi chụp ảnh gia đình nhưng sau đó đều bị họ đốt hết rồi."

Khi Lý Hoài nói ra một sự thật hoàn toàn khác với bố mẹ, tôi lại rơi vào sự chấn động và hoang mang tột độ lần nữa.

Rốt cuộc, ai đang nói dối?

8

Nước mắt Lý Hoài chảy dài, để lại từng vệt trên khuôn mặt lấm lem.

Anh ấy tuyệt vọng nhìn tôi và cầu xin, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.

Ngay sau đó, anh ấy lại viết tiếp lên giấy.

"Em đã trưởng thành rồi, bây giờ họ sẽ tìm mọi cách để thủ tiêu em, Nhược Nhược, ngay tối nay, anh nghe thấy họ chuẩn bị ra tay g.i.ế.c em."

"Tối nay khi họ về, họ sẽ đề nghị đưa em ra bờ sông chơi, em không biết bơi đúng không? Em còn chứng sợ nước rất nghiêm trọng."

Lời nói của Lý Hoài khiến tôi nhớ lại chuyện hồi nhỏ.

Hồi nhỏ, bố từng đưa tôi ra bờ sông chơi, kết quả vì sự sơ suất không cẩn thận của ông ta đã khiến tôi vùng vẫy trong nước mấy phút liên tục thì mới được cứu lên.

Tôi nhìn ánh mắt của Lý Hoài, càng nghĩ càng thấy tim đập thình thịch.

 

Chương trước
Chương sau