Chương 15: Cầu cứu (2)
Trong thế giới thực, trời vẫn chưa sáng. Sau nửa đêm, hơi ấm trong phòng dần tan, gió lạnh len qua khe cửa sổ. Lâm Tịch đang trả lời tin nhắn của Diệp Băng Băng.
Cô đã hỏi A Hoa Hoa và Lâm Độ Tích, các thành viên trong nhóm không thể nhắn tin riêng hoặc giao dịch với nhau. Còn với Lâm Tịch, việc gửi đồ cho thành viên khác là hai chiều, mỗi ngày chỉ được gửi một lần. Vừa rồi, một lượt đi – một lượt về, số lần trong ngày đã hết.
Lâm Tịch mở nhóm chat, nhìn đống trò chuyện mà lẩm bẩm: "Nhóm chat ơi, không thể thông minh hơn một chút sao? Kiểm tra tình hình hiện tại của các thành viên rồi điều chỉnh, nới lỏng hạn chế chút đi chứ?"
Nhóm chat vẫn im lìm, chẳng có bất kỳ phản hồi nào, giao diện vẫn giữ nguyên như cũ.
Lâm Tịch thở dài, quay lại cửa sổ trò chuyện với Diệp Băng Băng:
【Gửi đồ có thời gian hồi chiêu. Phải tới rạng sáng mai mới có thể gửi tiếp. Tôi sẽ chuẩn bị hết những gì cô cần trong ngày hôm nay. Bên đó... cô chịu đựng thêm được không?】
Sau khi gửi tin nhắn này, Lâm Tịch cảm thấy rất khó chịu. Rõ ràng có thể giúp người khác, vậy mà chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta chịu khổ, cảm giác này thật sự quá khó chấp nhận.
Cô hiểu rõ, Diệp Băng Băng ở đó thêm một ngày, tổn thương sẽ lại tăng thêm một tầng.
Trong nhóm chat, Diệp Băng Băng vẫn trò chuyện bình thường, ngoài mấy tin nhắn riêng ra thì chẳng nói gì thêm. Cô ấy biết việc gửi đồ có thời gian hồi chiêu.
Chẳng bao lâu, Lâm Tịch nhận được tin nhắn của Diệp Băng Băng:
【Nữ phụ ác độc - Diệp Băng Băng: Chịu được. Chỉ cần có hy vọng rời khỏi nơi này, thì cái gì tôi cũng chịu được.】
Trước đây tuyệt vọng là vì nhìn không thấy lối ra. Giờ đã có hy vọng chạy thoát, cô ấy có thể chờ đợi. Câu Tiễn vì phục quốc còn có thể nằm gai nếm mật, cô thì đã tính là gì?
Lâm Tịch vẫn thấy khó chịu, cô rót một cốc nước, gửi tin nhắn:
【Sau này cô định làm gì?】
Đợi một lúc, tin nhắn trả lời của Diệp Băng Băng đến:
【Nữ phụ ác độc - Diệp Băng Băng: Trước khi xuyên không, tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết này. Đây là một thế giới mà các tập đoàn tài chính và xã hội đen còn có thể áp đảo cả quốc gia.】
【Trong sách viết, nam chính Cung Cửu Nhất và nam phụ Lãnh Minh Thần kiểm soát cả thế giới ngầm và chính trị của đất nước. Quyền lực của họ vô cùng lớn, ngay cả trên trường quốc tế cũng có tiếng nói.】
【Nhưng tôi cảm thấy mấy thứ đó đều là vô nghĩa. Nước Trung Hoa trong sách có bối cảnh lịch sử giống hệt thời đại của chúng ta. Tôi không tin họ sẽ để một thương gia và một tên hắc đạo lộng hành như vậy.】
Sau khi nhận ra thế giới này đầy rẫy những kẻ tâm thần, Diệp Băng Băng đã tìm hiểu về bối cảnh của Trung Hoa trong sách. Là một đội viên thanh niên ưu tú, Diệp Băng Băng không tin rằng quốc gia trong thế giới này lại không có hành động gì.
Cô từng suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng kết luận, thế giới này vốn không hoàn chỉnh. Bởi vì chủ đề chính của thế giới này là câu chuyện tình yêu. Vì vậy, quốc gia trong cuốn sách đã hoàn toàn "ẩn mình" dưới ngòi bút của tác giả. Trong cuốn tiểu thuyết dài hơn trăm vạn chữ, 99% chỉ xoay quanh nữ hải vương và đám l.i.ế.m cẩu, trong đó năm vạn chữ dùng để miêu tả cách những kẻ pháo hôi tự tìm đường c.h.ế.t và bị những kẻ theo đuôi của nữ chính trừng phạt.
Phần còn lại mô tả về quốc gia, có lẽ chưa đến hai nghìn chữ. Trong số đó, 80% là nói về tên của các thành phố.
Sau lần bị bắt đến biệt thự này, Diệp Băng Băng càng tin chắc rằng cốt truyện có thể thay đổi. Nếu không, sao cô lại rơi vào tay Lãnh Minh Thần? Phải biết rằng kết cục của Diệp Băng Băng trong sách là sau khi gia đình phá sản, cô bị "lão đại" mà cô từng đá gả cho một lão già có sở thích biến thái. Sau đó vì hãm hại nữ chính không thành mà bị ném vào khu đèn đỏ, trở thành gái mại dâm.
Lúc đó, Lãnh Minh Thần đừng nói là để cô có thai, ngay cả nhìn cô một cái hắn cũng thấy dơ bẩn.
【Nữ phụ ác độc - Diệp Băng Băng: Tôi nghe nói trong núi cũng có quân đội đóng quân. Tôi muốn đi sâu vào trong núi, tìm đến họ. Mấy tháng qua tôi ở trong cái thế giới tiểu thuyết chó c.h.ế.t này cũng không phải vô ích.】
【Cung Cửu Nhất là một tên ngạo mạn, phạm không ít tội ác, còn tự tin đến mức tưởng mình vô địch. Một nửa bộ luật hình sự đều đặt trên người hắn.]
【Tôi nghĩ một kẻ ngu ngốc như vậy sớm muộn cũng sẽ bị trừng phạt, cho nên đã lưu lại tất cả bằng chứng. Tin tức về các nạn nhân tôi cũng đã lưu trữ lại trên một trang web chỉ mình tôi biết. Tôi định tìm đến sự giúp đỡ của nhà nước.】
Dù lớn lên trong nhung lụa, nhưng Diệp Băng Băng vẫn có chút giác ngộ. Chính vì những "hào môn" kia quá kiêu ngạo, sơ hở chỗ nào cũng có, nên việc thu thập chứng cứ không hề khó. Cũng bởi dễ dàng quá mức, nên đôi lúc cô còn nghi ngờ bản thân.
Lý do cô vẫn chưa tìm đến quốc gia, là vì đang điều tra vụ cháy tập thể cách đây năm năm. Theo tài liệu, vụ cháy đó khiến ba trăm người chết, năm trăm người bị thương nặng, hơn một ngàn người bị thương nhẹ.
Con số này, ở bất kỳ thời đại nào cũng đủ gây sốc. Nhưng khi đó, dường như người dân không nơi kêu oan, các nạn nhân và gia đình họ đến nay vẫn chưa được bồi thường. Địa điểm xảy ra vụ cháy sau này bị hai nhà Cung và Lãnh thu mua, cải tạo thành bến tàu.
Sở dĩ Diệp Băng Băng điều tra, là vì sau này trong truyện, nữ chính Tô Nhu và nam chính Cung Cửu Nhất từng xảy ra một lần tranh chấp lớn. Điểm mấu chốt của mâu thuẫn chính là vụ cháy tập thể này.
Bố mẹ và anh em của Tô Nhu đều là nạn nhân trong vụ cháy đó. Cuộc tranh chấp cuối cùng kết thúc bằng việc Tô Nhu bị nam chính cưỡng ép, sau đó hắn mới nhận sai và hứa sẽ bù đắp gấp bội.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Diệp Băng Băng không khỏi nở một nụ cười mỉa mai, trong lòng ghê tởm đến mức muốn nôn. Một người bình thường sao có thể lý giải nổi cái thế giới điên rồ này, càng không thể đồng cảm với những kẻ tâm thần kia.
Cô thật sự không hiểu nổi tại sao Tô Nhu lại có thể ở bên kẻ thù đã g.i.ế.c bố mẹ mình. Nói đến đây, cô không thể không nghĩ đến lý do mình xuyên không.
Kiếp trước, cô thích nhất là xem video ngắn trên một nền tảng. Một ngày nọ, cô tình cờ lướt đến một cuốn tiểu thuyết có tên 《Nuông chiều em 99 lần - Tiểu bảo bối bỏ trốn của tổng tài bá đạo》
Vì đoạn mở đầu quá kịch tính và cẩu huyết, cô lập tức bị cuốn vào cuốn sách đó. Tối hôm đó, cô vừa đọc vừa chửi rủa, bị cốt truyện làm cho phẫn nộ tức đến c.h.ế.t đi sống lại. Giận quá, cô còn viết hẳn một bài review dài ngàn chữ, mắng từ nhân vật trong truyện đến IQ của tác giả. Thế rồi khi tỉnh dậy lần nữa, cô đã xuyên không thành Diệp Băng Băng xui xẻo trong sách.
Đêm đó, Lâm Tịch không ngủ, cứ thế trò chuyện với Diệp Băng Băng mãi cho đến khi trời sáng. Cô kéo rèm, bên ngoài đã trắng xóa một màu tuyết. Bà chủ nhà đang cầm chổi quét tuyết trong sân.
Nghe thấy tiếng động, bà Vương vẫy tay với cô. Lâm Tịch nhìn thấy hành động của bà liền hiểu ý. Cô làm dấu OK, mặc quần áo, cầm điện thoại đi xuống lầu.
Lâm Tịch đã sống ở đây được bốn năm. Mỗi khi tuyết đầu mùa rơi, bà Vương lại nấu bánh trôi, mời tất cả những người thuê nhà đến ăn cùng.
Bánh trôi nhân đậu hũ, củ cải, hẹ, hành lá, thêm chút thịt băm, bọc trong bột nếp, luộc đến chín mềm. Khi Lâm Tịch đến, nồi đầu tiên vừa vớt ra, Ông Lý, chồng bà Vương múc cho Lâm Tịch một bát.
"Tiểu Lâm, dậy sớm thế" Ông Lý cười, rót cho mình một chén rượu nhỏ.
Bà Vương từ ngoài vào, trên người vẫn còn dính tuyết: "Dậy sớm tốt chứ sao. Chim dậy sớm bắt được mồi, người dậy sớm kiếm được tiền."
"Đêm qua cháu ngủ sớm quá, sáng lại không ngủ được nữa." Lâm Tịch cười toe toét.
Hai ông bà vốn là cán bộ, con cái đi nước ngoài từ khi còn trẻ, về sau định cư ở đó, cả năm hiếm khi trở về. Khi còn đi làm thì đỡ, nhưng sau khi nghỉ hưu, căn nhà rộng thênh thang trở nên trống trải, quạnh quẽ.
Sau này hai người bàn nhau, cải tạo lại căn nhà, chia tầng trên tầng dưới để cho thuê.
Lâm Tịch may mắn là một trong những người thuê nhà đầu tiên của hai ông bà. Từ khi chuyển đến, tiền thuê nhà chưa bao giờ tăng. Thỉnh thoảng, khi lương chưa về kịp, cô chậm tiền nhà, họ cũng không hề thúc giục. Thậm chí tháng nào khó khăn, họ còn cho phép để dồn sang tháng sau.
Lâm Tịch rất biết ơn họ, ngày lễ tết đều mua quà biếu, lâu dần tình cảm thân thiết chẳng khác gì người một nhà.
"Tiểu Lâm, cháu thực sự định đi sao?" Bà Vương cũng múc một bát bánh trôi, ngồi cạnh cô, cho thêm thìa sa tế vào bát.
Tục lệ ăn bánh trôi khi tuyết rơi đã tồn tại trong gia đình bà Vương từ rất lâu rồi. Bà chỉ nhớ từ nhỏ đến lớn, mỗi khi tuyết rơi, mẹ bà sẽ nấu một nồi, cả nhà cùng ăn. Khi còn nhỏ, vật chất thiếu thốn, bà luôn cảm thấy đây là món ăn ngon nhất.
Khi lớn lên, lấy chồng, bà cũng học theo mẹ, nấu bánh trôi cho gia đình ăn khi trận tuyết đầu tiên rơi. Nhiều năm qua, thói quen này vẫn chưa từng thay đổi.
Lâm Tịch cắn một miếng bánh trôi mềm, gật đầu: "Vâng ạ. Bà ngoại cháu lớn tuổi rồi, lại nhiều bệnh. Nếu không về bầu bạn với bà, sau này cháu sẽ hối hận cả đời."
Bà Vương nhìn chồng, rồi thở dài: "Cũng phải. Vậy cháu cứ ở đây cho đến khi đi. Tiền thuê nhà tháng này, bà cũng không lấy nữa"
Bà Vương không thiếu tiền. Tiền lương hưu hàng tháng đã hơn vạn, cộng thêm tiền nhà của mấy phòng cho thuê, thu nhập cũng một hai vạn nữa.
Lâm Tịch cũng không khách sáo, chỉ nghĩ trước khi về quê, sẽ mời hai ông bà một bữa cơm, rồi âm thầm nhỏ cho họ mỗi người một giọt dịch trị liệu gen. Theo Lâm Độ Tích nói, một giọt đã đủ chữa lành phần lớn tổn thương tuổi già. Nếu dùng liên tục nửa năm, mỗi tháng một giọt, sẽ có thể hồi phục triệt để.
Cô đã tính toán kỹ, một lọ đó đủ cho bà ngoại cô dùng trong sáu tháng, vẫn còn dư. Cô định chia số dư đó cho những người đã đối xử tốt với mình trong những năm qua.