Chương 16
Tạ Lăng Hi thấy cảnh này, đối với kẻ đứng sau màn kịch hôm nay đã hiểu rõ như soi qua lửa, hắn lạnh nhạt liếc Trần Thải Vy một cái:
“Nếu tỳ nữ của ngươi phạm án, vậy sẽ cùng đưa các ngươi đến quan phủ.”
Đại Hạ luật quy định, nô bộc phạm tội, chủ nhân sẽ bị thẩm vấn.
Bởi vì nô bộc bình thường đều nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân mà hành sự.
Nếu có nô bộc làm điều ác, chủ nhân chính là đối tượng bị nghi ngờ đầu tiên.
Trần Thải Vy thân mình loạng choạng, suýt nữa ngã xuống đất. Không ngờ Tạ Lăng Hi lại nhẫn tâm với nàng ta như vậy…
Rõ ràng nàng ta đã chối bỏ sạch trơn rồi.
Tạ Lăng Hi lại còn muốn đưa nàng ta đến quan phủ! Chuyện đâu có lý lẽ như vậy!
Triệu Trắc Phi ngăn lại, “Không được! Vậy danh tiếng Bắc Vương phủ chúng ta, há chẳng phải sẽ hủy hoại hết sao. Chuyện như thế này giấu còn không kịp mà.”
Nàng ta không muốn chuyện con dâu mình trúng xuân độc, náo loạn công đường, khiến thiên hạ đều biết.
Nàng ta còn muốn thể diện nữa hay không?
“Đưa quan phủ không ổn.” Tạ Lão Thái Phi lắc đầu, nhìn Trần Thải Vy nói:
“Trần cô nương, con từ nhỏ đã được gửi nuôi ở vương phủ, nay cũng đã đến tuổi xuất giá, vương phủ không thể giữ con cả đời, làm lỡ tiền đồ của con. Kể từ hôm nay, con hãy trở về Trần gia đợi gả đi.”
Trần Thải Vy sắc mặt trắng bệch, “Tổ mẫu…”
“Tính ra, ta cũng không phải tổ mẫu của con.” Tạ Lão Thái Phi thần sắc lạnh nhạt.
Bà rất thích Trần Thải Vy, nhưng chỉ có Tạ Lăng Hi mới là người quan trọng nhất với bà, không ai có thể sánh bằng Tạ Lăng Hi.
“Từ nay về sau, những thiên kim từng có quan hệ với Thế tử, khi vương phủ mở tiệc, không cần mời nữa.” Tạ Lão Thái Phi lại nói.
Tạ Lão Thái Phi không thể xác định được ai đã ra tay, nhưng có thể cắt đứt mọi mối nguy hiểm.
Bên ngoài thì không mời nữa, bên trong thì đuổi đi.
Trần Thải Vy sắc mặt trắng bệch.
Mặc cho nàng ta ngàn vạn tính toán, lại quên mất, Bắc Vương phủ đâu phải quan phủ, không cần chứng cứ, chỉ cần khả nghi…
Lão Thái Phi sẽ không thể giữ nàng ta lại được.
Tiểu Đào có thể bị mua chuộc, nhưng cũng có thể, kẻ mua chuộc ả, chính là Trần Thải Vy.
Lão Thái Phi không cần chứng cứ, không cần biết sự thật.
Đối với bậc trên, thà g.i.ế.c nhầm, còn hơn bỏ sót.
“Tổ mẫu, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tạ Nhược Kiều vừa thay xong y phục, khó khăn lắm mới ổn định tâm thần, vội vàng chạy đến.
Trần Thải Vy cười khổ một tiếng, “Là do ta tổ chức yến tiệc không sát sao, làm hại đại biểu tẩu, ta không còn mặt mũi ở lại vương phủ, ta về nhà đây…”
“Yến tiệc này là do ta và biểu tỷ cùng tổ chức, sao có thể trách hết một mình biểu tỷ.” Tạ Nhược Kiều vội vàng nói, nhìn Tạ Lão Thái Phi:
“Tổ mẫu, người đừng đuổi biểu tỷ đi mà. Biểu tỷ đi thì ta cũng đi!”
Tạ Lão Thái Phi nhíu mày.
Trần Thải Vy nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, lệ quang doanh doanh, “Biểu muội, muội thường xuyên đến Trần gia thăm ta là được rồi…”
“Tổ mẫu, phụ thân biểu tỷ đã tử trận, mẫu thân cũng mất rồi, nàng ấy về Trần gia, còn có người thân nào đâu, chỉ có chúng ta mới là người thân của nàng ấy mà!” Tạ Nhược Kiều quỳ xuống cầu xin.
Đây chính là lý do Trần Thải Vy từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong vương phủ.
Phụ thân nàng ta theo Bắc Vương xuất chinh, tử trận. Mẫu thân mất vì khó sinh, cho nên sớm đã gửi gắm nàng ta cho cô mẫu – Trần Vương phi.
Lão Thái Phi cảm niệm huynh muội Trần gia có công lao to lớn với Tạ gia, đối với Trần Thải Vy còn lại, bà coi như cháu gái nuôi.
Nhắc đến những chuyện cũ này.
Tạ Lão Thái Phi sắc mặt cũng có chút thất thần. Người già rồi thì hoài niệm chuyện cũ. Trần gia đời đời đều là gia tướng của Tạ gia, tình nghĩa hai nhà sâu đậm.
“Biểu tỷ từng cứu mạng ta, ta không cho phép biểu tỷ đi!” Tạ Nhược Kiều ôm Trần Thải Vy không buông.
Khi còn nhỏ, Tạ Nhược Kiều từng ngã xuống ao, là Trần Thải Vy đã cứu nàng ta.
Chỉ có điều Tạ Nhược Kiều không biết…
Hòn đá trơn trượt bên bờ ao, cũng là do Trần Thải Vy cố ý đặt vào.
Tạ Lão Thái Phi không khỏi có chút khó xử.
Trần Thải Vy quả thật từng cứu Nhược Kiều, mà lại không có chứng cứ trực tiếp nàng ta hại người, lão Thái Phi trong thâm tâm cũng không muốn nghi ngờ Trần Thải Vy.