Chương 2
5
Ta hẹn Triệu Tam tiểu thư và La Ngũ tiểu thư đi ăn ở tửu lầu.
Hai người họ có mối quan hệ khá tốt với ta, có thể coi là bạn thân trong khuê phòng, chúng ta thường xuyên cùng nhau bàn tán chuyện người khác.
Vì vậy, lúc này nói về Trần Sênh, cũng là chuyện đương nhiên.
Triệu Tam nói: “Nghe nói là đệ nhất mỹ nam Tĩnh Hải, ta không hứng thú với việc hắn có kế thừa ngôi vị hay không, chủ yếu là thích người đẹp mã.”
La Ngũ nói: “Nghe nói võ công cũng rất giỏi…”
Triệu Tam lập tức cười khả ố: “Võ công gì? Võ công ở chỗ nào?”
Không đợi La Ngũ trả lời đã không nhịn được cười ha hả.
Mặt La Ngũ đỏ bừng, mắng nàng ta: “Ăn nói bậy bạ.”
Triệu Tam lại cười rũ rượi một trận.
Ta nhìn hai nàng với vẻ thâm ý, nói: “Hai người đều quá ngây thơ rồi, chẳng lẽ hai người chưa từng nghĩ, Trần Sênh đường đường là Thế tử Tĩnh Hải Vương, vì sao đến tận bây giờ vẫn chưa cưới vợ? Vì sao ngay cả một thông phòng cũng không có?”
Triệu Tam ngơ ngác một lát, lắp bắp hỏi: “Vì… vì sao?”
Vì là ta bịa ra đấy.
Việc Trần Sênh chưa cưới vợ là chuyện ai cũng biết, hắn mới hai mươi hai tuổi, tuổi này chưa cưới chính thê là rất bình thường.
Còn về thông phòng, ma mới biết hắn có hay không.
Đối diện với hai khuôn mặt khát khao cầu học, ta hắng giọng, nói: “Hai người còn nhớ tám năm trước ta theo cha đi làm việc, ngang qua Tĩnh Hải không?”
Lúc đó ta mới mười hai tuổi, lần đầu tiên đi xa, vô cùng háo hức.
Cha dẫn ta đến bái kiến Tĩnh Hải Vương, vừa đến nơi mới biết Tĩnh Hải Vương phủ chìm trong không khí u sầu.
Thì ra Thế tử của họ, chính là Trần Sênh, đã bị thổ phỉ bắt cóc.
Thổ phỉ chiếm cứ Hổ Sơn, lại có con tin trong tay, Tĩnh Hải Vương không dám mạnh mẽ tấn công. Sau đó là cha ta dẫn binh mã lặng lẽ lẻn vào Hổ Sơn.
Ta non nớt không sợ hãi, cứ đòi đi theo, cha ta không cưỡng lại được, đành dẫn ta theo.
Kết quả vừa đến chân núi, chúng ta đã gặp Trần Sênh.
Thiếu niên mười bốn tuổi, áo trắng dính máu, mặt mày lấm lem, nhưng vẫn không che giấu được khí chất tuyệt mỹ kinh diễm quanh người.
Nhìn thấy chúng ta, câu đầu tiên hắn nói là: “Sao giờ mới tới?”
Không phải ấm ức.
Không phải sợ hãi.
Là khinh thường.
Hắn một mình hạ gục toàn bộ thổ phỉ trong sơn trại, chỉ chờ người của quan phủ đến thu dọn tàn cuộc.
Cho đến giờ ta vẫn còn nhớ ánh mắt của cha ta, giống như chó sói ngoài đồng hoang ngửi thấy mùi người, “soạt” một cái đã sáng rực lên, ánh mắt hình như đang nói: Thằng nhóc này sao không phải con trai mình nhỉ?
Sau đó chúng ta mới biết, chủ mưu bắt cóc Trần Sênh là trắc phi của Tĩnh Hải Vương.
Trần Sênh gậy ông đập lưng ông, một mũi tên trúng hai đích, vừa giúp Tĩnh Hải Vương nhổ cỏ tận gốc đám sơn phỉ ẩn náu ở Hổ Sơn bao năm, lại vừa giải quyết được người luôn bất lợi với mình là trắc phi.
Năm đó hắn mới mười bốn tuổi.
Ta kể cho Triệu Tam và La Ngũ: “… Ta và cha đã tốn chín trâu hai hổ sức lực mới cứu được hắn ra khỏi ổ thổ phỉ, đứa trẻ đáng thương, vì quá đẹp, nữ nam bất phân, bị đầu lĩnh thổ phỉ để mắt, muốn cưới về làm áp trại phu nhân. Chúng ta chỉ cần đến muộn một bước, thanh danh của hắn đã không còn trọn vẹn rồi!”
Triệu Tam: “À…”
“Trần Sênh đã bị kinh sợ, để lại ám ảnh tâm lý, từ đó về sau liền… bất lực.”
La Ngũ: “À…”
Ta uống một ngụm trà làm dịu họng: “Sau này những lời đồn về Thế tử Tĩnh Hải Vương anh minh quả cảm, dùng mưu trí lấy Hổ Sơn gì đó, đều là để che đậy sự thật hắn bất lực.”
“Ta và cha giữ kín như bưng bao năm qua, nếu không phải vì hạnh phúc cả đời của hai người, ta cũng sẽ không nói ra. Hai người nhớ phải giữ bí mật nhé.”
Triệu Tam và La Ngũ như bị sét đánh, ngây người: “Ồ.”
6
Ta có bạn thân trong khuê phòng.
Triệu Tam và La Ngũ cũng có.
Bạn thân của Triệu Tam và La Ngũ cũng có bạn thân.
Tin đồn cứ thế lan truyền.
Một đồn mười, mười đồn trăm.
Rất nhanh, mọi người đều biết, Thế tử Tĩnh Hải Vương, người được xem là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị Đại Thống, Trần Sênh, hắn bất lực.
Các gia tộc trước đây dốc sức muốn liên hôn cùng hắn, lập tức chuyển sang thái độ quan sát.
Công chúa gửi lời cho ta: “Ngươi là một nhân tài đích thực!”
Ta buôn chuyện với cha: “Cha nghe nói chưa? Thế tử Tĩnh Hải Vương bất lực.”
Cha ta: “Đó đều là tin đồn, hôm qua Thế tử Tĩnh Hải Vương vào cung diện kiến, Bệ hạ đã sai Thái y khám sức khỏe toàn diện cho hắn rồi, hắn rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì cả.”
Ta nói: “Nói không chừng hắn đã mua chuộc Thái y.”
Cha ta quở trách ta: “Không có bằng chứng thì đừng nói bừa.”
Mẹ ta: “Bằng chứng? Bằng chứng gì?”
Bà có vẻ thất thần.
Lục gia vẫn nhất quyết không chịu cưới Nam Cẩm, bà và Lục phu nhân đối đầu mấy lần đều không chiếm được ưu thế, cuống quýt cả lên.
Nam Cẩm ngược lại không hề vội vã, như thể đã nắm chắc phần thắng.
Lục Mão đến tìm ta mấy lần, ta nói với hắn từ nay cắt đứt mọi quan hệ, ân đoạn nghĩa tuyệt.
Hắn nói: “Ta biết nàng vẫn còn giận ta, nhưng Nam Cẩm đã là người của ta, ta không thể bỏ mặc nàng ta. Ta hứa với nàng, nàng ta chỉ có thể là thiếp, dù thế nào cũng không thể vượt qua nàng được.”
Ta bảo hắn cút.
Hắn nói: “Làm mình làm mẩy nữa sẽ không đáng yêu đâu, biết điều một chút đi.”
Ta tặng hắn hai cái bạt tai.
Hắn tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng: “Nàng còn muốn thế nào nữa? Nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường tình, nàng có gì mà phải làm ầm ĩ? Chẳng lẽ nàng thật sự nghĩ ta sẽ trọn đời chỉ giữ một mình nàng sao?”
Hắn phất tay áo bỏ đi, và quyết định lơ ta vài ngày.
Hắn nghĩ ta yêu hắn sâu đậm, cuối cùng nhất định sẽ nhún nhường.
Kết quả, trong lúc lơ ta, nhà hắn bị tịch thu tài sản.
Lục gia là gia tộc trăm năm, đến đời Lục Mão này đã là bên ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong rỗng tuếch. Thế hệ trẻ không có người nào gánh vác nổi, tất cả đều phải dựa vào trưởng bối chống đỡ.
Sớm đã là tòa nhà sắp đổ, lung lay không vững.
Lần này bị tịch thu tài sản, nguyên nhân khởi nguồn chẳng qua là một tiểu bối trêu ghẹo con gái nhà lành giữa phố, mà cô gái đó lại là nha hoàn của phủ công chúa.
Nha hoàn tố cáo lên công chúa, công chúa phái người đi điều tra, kết quả vô tình phát hiện Lục gia tàng trữ mỏ muối tư nhân.
Hoàng thượng đại nộ, hạ lệnh tra xét triệt để.
Lần tra xét này, những chuyện dơ bẩn lớn nhỏ mà Lục gia đã làm đều không thể che giấu.
Ngay cả việc cháu trai út của Lục gia năm nào đó giật cây kẹo hồ lô của bạn nhỏ cũng bị phơi bày.
Tộc Lục thị bị bãi quan tịch biên gia sản, lưu đày đến Mạc Châu.
7
Ca ca ta được nghỉ phép, hiếm hoi lắm cả nhà mới cùng nhau ăn cơm.
Tổ mẫu nói: “Bồ Tát phù hộ, may mà A Tĩnh chưa gả vào Lục gia, tránh được một kiếp nạn.”
Mẹ nói: “Đều nhờ Cẩm Nhi.”
Bà nháy mắt với Nam Cẩm.
Nam Cẩm liền giải thích: “Con sớm đã biết Lục gia sẽ xảy ra chuyện, nhưng biểu tỷ đã dồn hết tâm tư vào Lục Mão, con sợ nói ra tỷ không tin, đành phải giả vờ quyến rũ hắn, phá hoại hôn sự giữa hắn và biểu tỷ.”
Nàng ta cười tủm tỉm nhìn ta: “Biểu tỷ, tỷ sẽ không giận muội chứ? Muội cũng là vì tốt cho tỷ.”
Ta kinh ngạc.
Nhân tài thật, cái cớ này mà họ cũng nghĩ ra được sao?
“Biểu muội vì ta mà hy sinh lớn như vậy, ta làm sao có thể giận được?” Ta cười còn chân thành hơn nàng ta.
Nàng ta lấn tới, thân mật gắp thức ăn cho ta: “Muội biết ngay biểu tỷ sẽ không hẹp hòi như vậy mà. Nhưng lần sau biểu tỷ phải mở to mắt ra, nhỡ đâu có chuyện gì liên lụy đến cả nhà thì không hay.”
Ta xoay cổ tay, nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta: “Dạo này tay ta hơi ngứa, rất muốn tìm người luyện tập một chút.”
Nàng ta lập tức ngoan ngoãn, rụt rè như chim cút co lại một bên không dám động đậy.
Tổ mẫu yêu thương nhìn ta: “A Tĩnh con cũng đã lớn rồi, không nên nghịch ngợm như hồi nhỏ nữa, kiềm chế tính khí lại, nếu không sẽ khó tìm chồng đấy.”
Lại nói với Nam Cẩm: “Con vốn dĩ hiểu chuyện, nhưng lần này làm việc lại thiếu suy xét, dù không tiện nói thật với A Tĩnh cũng nên nói cho bậc trưởng bối biết. Tranh giành nam nhân với tỷ muội trong nhà, truyền ra ngoài tiếng xấu cũng không hay.”
Nam Cẩm trước mặt tổ mẫu luôn ngoan ngoãn, lại có mẹ ta nói đỡ, nên tổ mẫu có cảm tình tốt với nàng ta. Nhưng vì chuyện nàng ta tranh giành Lục Mão với ta, gần đây có chút không vui.
Mẹ ta vội vàng nói: “Nàng ấy có nói với con, con biết mà.”
Ca ca ta cũng nói: “Cẩm Nhi vốn dĩ hiểu chuyện, không như A Tĩnh, suốt ngày hô đánh hô giết, chẳng có chút dáng vẻ của con gái.”
Nhờ ơn Nam Cẩm, quan hệ giữa ta và ca ca luôn không hòa thuận.
Hắn tên là Vương Võ, nhưng chẳng biết chút võ công nào.
Ta tên là Vương Tĩnh, cũng chẳng yên tĩnh chút nào.
Chúng ta chỉ cách nhau hai tuổi, hồi nhỏ đánh nhau, lớn lên cãi nhau, ai cũng không chịu nhường ai.
Nghe hắn nói, ta cười lạnh: “Kẻ tám lạng người nửa cân thôi, huynh cũng chẳng có chút dáng vẻ của con trai nào?”
Hắn tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng lên, như mông khỉ vậy.
Nhị muội và Tam muội che miệng cười trộm.
Mẹ ta liếc ta một cái: “Con bớt nói lại đi, ca ca con khó khăn lắm mới về một chuyến, con đừng chọc giận hắn nữa.”
Cha ta đập mạnh đôi đũa: “A Tĩnh nói chẳng sai chút nào.” Lại nói, “Trẻ con cãi nhau, người lớn chúng ta đừng xen vào nữa.”
Mẹ ta nói: “Đã lớn bằng này rồi còn cãi nhau, chẳng biết tình thân anh em gì cả.”
Cha ta: “Vậy đánh nhau trực tiếp luôn à?”
Mẹ ta: “……”
Tổ mẫu: “Thật là náo nhiệt!”