Chương 1: Cục Cưng Của Bầy Ác Linh
Hoa khôi giảng đường trở thành cục cưng của mọi người nhờ một miếng ngọc bội tà ác. Chỉ vì tôi lỡ miệng nói một câu "hoa khôi trông cũng bình thường thôi", thế là bị cô ta và đám tay chân bạo lực học đường.
Cô ta nào biết rằng, tôi cũng là cục cưng của một nhóm – cục cưng của nhóm ác linh.
"Hương Hương, em thật sự muốn đi à? Có thể dẫn bọn chị đi cùng không?" Ma nữ có cái miệng nứt toác tận mang tai nằm vắt vẻo trên khung cửa, nước mắt lưng tròng hỏi tôi.
Mấy hồn ma với đủ loại hình thù kỳ quái khác cũng gật đầu lia lịa, vẻ mặt đầy mong chờ. Tôi vừa dọn dẹp hành lý vừa từ chối mà chẳng buồn quay đầu lại: "Không được."
"Vì sao chứ? Bọn chị không phải là cục cưng bé nhỏ yêu dấu của em hả?"
Ma nữ miệng nứt gào khóc thật to, miệng há rộng hơn nữa, gần như xé toạc lên nửa hộp sọ.
"Cục cưng bé nhỏ..." Tôi ngoảnh đầu lại thấy cảnh tượng này, trái tim suýt nữa thì ngừng đập. Mặc dù đã từng chứng kiến hình dạng đáng sợ của những hồn ma này vô số lần, nhưng tôi vẫn không tài nào thích nghi nổi.
Tên tôi là Thuế Hương, con gái út của gia tộc thông linh sư vùng Tây Nam. Từ nhỏ tôi đã có linh cảm siêu mạnh, khiến các hồn ma cứ vô thức tụ tập bên cạnh. Chúng cực kỳ thích tôi, thường xuyên chạy đến trước mặt chỉ để chào một tiếng. Có thể nói, tôi chính là "cục cưng" của các hồn ma.
Hồi bé tôi sợ gần chết, chúng để lại một nỗi ám ảnh tâm lý dữ dội. Cho dù đã lớn, tôi vẫn thường xuyên hoảng sợ vì chúng. Bởi vì quá khứ đáng sợ ấy, từ bé tôi đã kháng cự việc học phép thuật, lập chí chỉ làm một người bình thường, tuyệt đối sẽ không tiếp nhận truyền thừa của gia tộc.
"Hương Hương, vì sao em lại đi học ở một nơi xa xôi như vậy?" Một hồn ma sáp lại gần hỏi.
Tôi trả lời: "Người trong nhà yêu cầu tôi liên hôn. Đã sang thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn bắt người ta phải liên hôn."
Một ác linh khác chen vào: "Nhưng người thừa kế của nhà họ Lục có linh cảm rất mạnh. Nếu em với cậu ấy sinh bé con thì chắc hẳn bé con sẽ là thiên tài linh cảm trăm năm mới có một lần."
Tôi cạn lời. Kết hôn với người dương chỉ để đẻ ra một bé con thiên tài? Đây là cái đạo lý quái quỷ gì vậy?
Lần này tôi đăng ký một trường đại học rất xa xôi, ngoài lý do không muốn kế thừa sản nghiệp của gia tộc, một nguyên nhân quan trọng khác chính là vì gia tộc bắt tôi liên hôn, với lý do là để sinh ra một thiên tài linh cảm. Tuyệt thật đấy.
"Hương Hương muốn rời khỏi chúng ta để đi học đại học à?"
"Đại học thì có gì hay đâu mà phải học? Hồi còn sống ta là giảng viên đại học đấy, Hương Hương có thể học với ta mà."
"Trong thành phố lớn có nhiều ma quỷ lắm, đến lúc đó Hương Hương có ma mới sẽ quên ma cũ, chúng ta sẽ bị thất sủng."
"Đáng ghét, nếu để ta biết con ma nào dám quyến rũ Hương Hương, ta nhất định sẽ đánh bể đầu nó! Chúng ta mới là cục cưng mà Hương Hương yêu thương nhất!"
Mấy con ác linh tụ tập sau lưng tôi thì thầm to nhỏ. Tôi lườm chúng một phát, giả vờ như không nghe thấy gì hết.
Mấy con ma đang khóc lóc thê thảm sau lưng tôi là thức thần của tôi. Hồi trước chúng cứ khăng khăng đòi đi theo, đòi làm người hầu cho tôi. Tôi từng kiên quyết từ chối vì trông chúng quá xấu. Nhưng người trong nhà lại cho rằng mấy con ác linh này thuộc hàng mạnh nhất, có chúng bên cạnh thì sẽ ngăn cản những hồn ma khác quấy rầy. Thế nên, tôi đành phải chấp nhận.
Lần này tôi sẽ rời khỏi gia tộc, rũ bỏ quá khứ, đến một nơi không ai quen biết, sống một cuộc đời bình dị. Tất nhiên không có khả năng dẫn theo mấy con ma này.
Dọn dẹp đồ đạc xong, tôi xách ba lô bước lên xe lửa với lòng tràn đầy khao khát.