Chương 12: Giao Dịch
Tôi và Lục Thanh Tuyết ở trong bệnh viện trông chừng Châu Dĩnh. Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, bầu trời vẫn âm u như trước. Tôi sốt ruột nhìn đồng hồ, chỉ còn lại một giờ nữa thôi.
Lục Thanh Tuyết nắm tay tôi: "Không sao đâu, nhất định sẽ tìm được."
Anh vừa dứt lời thì một hồn ma bay đến trước mặt chúng tôi, nói: "Hương Hương, tìm thấy rồi! Đó là một con hồ ly tinh."
Nửa giờ sau, tôi và Lục Thanh Tuyết đã có mặt tại một cửa hàng đồ cổ. Một cô gái xinh đẹp mặc váy đỏ mỉm cười bước ra: "Quý khách cần mua thứ gì?"
Hồn ma chỉ vào cô gái đó: "Chính là cô ta."
Tôi tức giận xông lên: "Này, mau trả lại tuổi thọ của Châu Dĩnh cho cô ấy!"
Cô gái sững sờ, rồi nhướng mày hỏi: "Vỡ rồi à?"
Lục Thanh Tuyết lấy những mảnh ngọc vỡ ra. "Đây là đồ của cô, đúng không? Ngoài ra, xin giới thiệu một chút, tôi là Lục Thanh Tuyết của nhà họ Lục, cô ấy là Thuý Hương của nhà họ Thuý."
Sắc mặt bà chủ cửa hàng khẽ thay đổi, sau đó cười lạnh: "Thế thì đã sao? Tôi và Châu Dĩnh là giao dịch công bằng." Cô ta lấy ra một tờ giấy đưa cho chúng tôi. "Nhìn cho kỹ vào. Hợp đồng ký tên rõ ràng. Có hậu quả gì tôi đều viết rành rành ra đây. Chỗ này là chữ ký của cô ta, chứng minh cô ta biết rõ hậu quả của cuộc giao dịch này."
Tôi kiểm tra bản hợp đồng thật kỹ. Nội dung không phức tạp, không đến nỗi đọc mà không hiểu. Từ giọng điệu của Châu Dĩnh, có thể thấy quả thật cô ta biết rõ hậu quả khi sử dụng ngọc bội. Tôi lập tức khựng lại. Nghĩ đến chuyện Châu Dĩnh sắp chết, tôi không nhịn được mà khóc thành tiếng.
Lục Thanh Tuyết liếc nhìn tôi rồi nói với bà chủ: "Chúng ta nói riêng đi."
Hai người tiến vào buồng trong. Không lâu sau, họ lại ra ngoài. Bà chủ cười tủm tỉm đưa hợp đồng cho tôi, sau đó lấy một miếng ngọc bội khác từ trong lòng ra. "Được rồi, tôi trả tuổi thọ cho cô ta. Cô nhìn cho kỹ nhé."
Cô ta ném mạnh miếng ngọc bội xuống đất. Nó vỡ tan. Vô số đốm sáng bay lên trời, thoáng chốc bay về một hướng.
"Đó là tuổi thọ của Châu Dĩnh." Tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Anh đẹp trai à, chuyện anh đã hứa với người ta là phải làm được đấy nhé." Bà chủ gác tay lên vai Lục Thanh Tuyết, nháy mắt với anh.
Lục Thanh Tuyết im lặng né tránh, rồi nói với tôi: "Đi thôi."
Tôi nhanh chóng đi theo anh rời khỏi cửa hàng đồ cổ. "Hai vị khách quý phải thường xuyên ghé thăm cửa hàng của tôi đấy nhé," giọng bà chủ vọng lại từ phía sau.
Tôi hỏi Lục Thanh Tuyết: "Anh đã đồng ý chuyện gì với cô ta vậy?"
Lục Thanh Tuyết bình tĩnh nhìn tôi: "Không có gì."
"Không có gì là cái gì?" Tôi rất lo lắng, sợ Lục Thanh Tuyết đã phải đánh đổi bằng thứ gì đó quý giá. Nhưng bất kể tôi hỏi thế nào, anh cũng không nói một lời.
"Yên tâm đi, tôi chỉ đổi một món đồ mà cô ta rất cần, nhưng lại không có tác dụng gì với tôi." Lục Thanh Tuyết nói. "Nếu thật sự phải dùng món đồ quý giá nào đó, tôi sẽ đòi em bồi thường."
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Trở về bệnh viện, cửa phòng phẫu thuật vừa lúc mở ra. Bác sĩ nói: "Cuộc phẫu thuật thành công. Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch."
Tôi vui sướng đến mức ôm chầm lấy Lục Thanh Tuyết. "Tuyệt quá!" Đến khi nhận ra mình vừa làm gì, tôi vội vã buông anh ra, lùi về sau một bước, chỉ hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.