Chap 5
[Cuộc sống của giới tài phiệt trong phim Hàn vẫn còn được quay quá bảo thủ rồi.]
[Nói tóm lại, bà Hứa giàu đến mức nào?]
[Giàu có thì sao, chẳng phải cũng là tiền do đàn ông kiếm về à?]
[Một số người đang ghen tị cái gì thế? Có biết tại sao bà Hứa không dùng họ Phó của chồng mà chỉ gọi là bà Hứa không? Bởi vì tiền đều là của bà Hứa tự kiếm đó!]
[Chẳng lẽ vẫn có người không biết bà của bà Hứa từng là người giàu nhất sao? Hiện tại người ta không nổi tiếng là vì sống kín tiếng thôi.]
[Dựa vào ba thì chẳng phải vẫn là tiền do đàn ông kiếm sao?]
[Xin lỗi nhé, mẹ của bà Hứa cũng là nữ doanh nhân, có địa vị ngang ngửa với ba của người ta đấy!]
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, hình tượng của tôi đã xoay chuyển cực độ.
Trong khi đó, Liễu Đóa sau khi thanh toán xong, lại nghe thấy mẹ chồng bắt đầu lải nhải: “Sau này đừng đến tham gia mấy chương trình này nữa, ở nhà chuẩn bị mang thai và dưỡng thai cho tốt. Tiền chưa kiếm được đã tiêu tốn nhiều thế này!”
“Nhiệm vụ chính của con bây giờ là thêm một đứa cháu trai cho gia đình ta nối dõi tông đường! Đây mới là điều quan trọng nhất, Vân Thư còn vì chồng mà giải nghệ, con giỏi hơn người ta chắc?”
Nơi nào có người, nơi đó có so sánh. Khoảng cách vốn không xa, lời nói của họ tôi đều nghe rõ mồn một.
Mẹ chồng của Liễu Đóa vốn đã khó chịu trong lòng vì chúng tôi mua nhiều túi đến thế, giờ lại bị so sánh trên chương trình, chẳng phải sẽ khiến bà ta trông keo kiệt lắm sao?
Tôi không biết những suy tính nhỏ nhen của bà ta, mà biết thì sao chứ? Lẽ nào tôi phải thay đổi cách sống của mình chỉ vì ý kiến của người khác?
Giảm mức tiêu thụ là điều không thể, cả đời này cũng không thể.
8.
Đã gọi tên Vân Thư rồi, tiếp tục im lặng thì thật là bất lịch sự!
Hơn nữa, điều mà mẹ chồng Liễu Đóa dùng để so sánh cũng chẳng đáng để khoe khoang. Nói cứ như thể Vân Thư là kẻ si tình sẵn sàng từ bỏ sự nghiệp vì đàn ông vậy.
“Dì ơi, trong suốt một năm qua, con đã theo học ngành Đạo diễn tại Học viện Điện ảnh. Mặc dù con không kiếm được tiền, nhưng con đã học được rất nhiều điều.”
Vân Thư chưa bao giờ trả lời trực tiếp về việc mình giải nghệ, không ngờ lại công bố lý do ngay trên chương trình. Lời tuyên bố này đã đập tan mọi lời đồn đại trong suốt một năm qua.
Cả năm qua có đủ loại lời bàn tán. Có người nói cô ấy gả vào hào môn và đạt được lý tưởng cuộc đời. Có người nói cô ấy tập trung mang thai để giữ chân chồng. Có người nói cô ấy bị tổn thương tình cảm nên mắc bệnh trầm cảm.
Không ngờ, cô ấy tạm dừng sự nghiệp đang ở đỉnh cao để đi học tập.
Mẹ chồng Liễu Đóa mất mặt: “Bây giờ không sinh, sau này vẫn phải sinh thôi, nếu trong nhà không có con trai nối dõi tông đường, chẳng phải gia sản sẽ không có người thừa kế sao?”
“Tôi khuyên bà Hứa nên sớm để con dâu chuẩn bị mang thai đi, chứ không thì lại sinh mấy đứa con gái mà không thể mang thai con trai được.” Lời này là đang ám chỉ Liễu Đóa.
Một cô gái ngọt ngào đến mấy cũng sẽ bị tổn thương, OK?
Vân Thư cũng không nói nên lời, mẹ chồng đang ở ngay bên cạnh, cô ấy không tiện bày tỏ quan điểm cá nhân về chủ đề này. Cô ấy có chút cau mày, nếu mẹ chồng thực sự thích con trai thì sao? Mẹ chồng cũng không có con gái mà...
Xung quanh tôi là các nhân viên bán hàng vây kín, hỏi han ân cần, thái độ phục vụ phải nói là sánh ngang với Haidilao.
“Nếu gia sản cần phải thông qua con trai mới được thừa kế, có phải là nên tự nhìn lại xem có phải là gia sản của mình chưa đủ nhiều hay không?”
Mẹ chồng Liễu Đóa cười gượng gạo: “Gia sản của bà Hứa chẳng phải cũng phải truyền lại cho con trai sao?”
Nói nhảm, tôi chỉ sinh được một đứa, nó là một thằng ranh thối thì tôi có cách nào chứ?
“Gia sản của ba mẹ tôi đều đã cho tôi hết, họ đều là Đảng viên, không biết cái gì gọi là trọng nam khinh nữ.”
9.
[Chữ màu đen càng nhìn càng thấy chuyển sang màu đỏ.]
[Bà Hứa: Tự kiểm điểm xem có phải mình chưa đủ giàu không!]
Sau khi tập thứ 2 của chương trình được phát sóng, hình tượng của tôi ngược dòng thành công, kéo theo cả lưu lượng truy cập của chương trình tăng vọt.
Về đến nhà, Phó Ngôn gọi điện cho tôi: “Mẹ! Sao thẻ của con bị khóa hết rồi?”
“Vì con quá giàu.”
“Thế con dùng gì?”
“Dùng tiền chứ sao.”
“Mẹ khóa thẻ của con rồi mà!”
“Tự đi mà kiếm.”
“Nhưng, tại sao lại khóa thẻ của con ạ?”
“Bởi vì trong thẻ của con toàn là tiền của mẹ.”
“Mẹ——” Cảm giác sụp đổ của Phó Ngôn có thể xuyên qua cả màn hình.
Vân Thư đứng bên cạnh ngây người ra.
Tưởng chừng là hời hợt, nhưng thực chất là đáp lại từng câu, tạo ra một cảm giác cao cấp khi bỏ mặc sống c.h.ế.t của Phó Ngôn. Tôi "pạch" một tiếng, cúp điện thoại.
Nói đi cũng phải nói lại, từ lúc tôi bị tai nạn đến giờ, tôi vẫn chưa gặp kẻ thù không đội trời chung kia.
“Đáng ghét, kết hôn sinh con rồi mà vẫn còn muốn gây sự với mình! Vợ bị tai nạn mà cũng chẳng thấy mặt hắn đến thăm một cái. Tra nam!”
“Mẹ quên rồi ạ? Ba vẫn còn đang nằm viện mà…”
“…” Tra nữ hóa ra lại chính là tôi.
“Mẹ có muốn đi thăm ba không ạ?”
“Cũng không cần thiết lắm đâu.” Không khỏe thì tự đi tìm Thái y đi! Trẫm có biết chữa bệnh đâu!
Cứ như là tôi nhìn một cái là hắn có thể đứng dậy ngay được vậy.