Báo Đốm Xuyên Không Vào Nữ Minh Tinh Tuyến 18 Yêu Đương Với Ảnh Đế

11

được nhiều báo đực theo đuổi, nhưng với giống đực loài người, tôi chỉ từng thấy họ từ phía ngoài hàng rào. Còn lúc tôi lao vút như gió, trên mặt họ toàn là vẻ sững sờ.

“A a a ha, phải làm sao bây giờ?” Tạ Điềm “rầm” một tiếng đóng sập cửa, ngay sau đó chạy thẳng ra khỏi biệt thự, biến mất vào màn đêm.

Tôi lập tức bật dậy. Lúc đi dạo ngoài vườn sau, tôi đã để ý xung quanh đây sát bên là núi, bốn phía là rừng, mà biệt thự này là công trình duy nhất. Lỡ đi lạc, muốn tìm đường ra sẽ rất khó.

Ekip chương trình bật toàn bộ đèn trong nhà, nhưng ánh sáng ấy không thể soi thấu màn đêm, chẳng thấy bóng dáng Tạ Điềm đâu. Quý Sùng Nhiên cau chặt mày, vội mặc áo vào. “Vi Vi, em ở đây trông chừng, anh đi tìm.”

Nực cười, dựa vào mấy người bọn họ thì tìm được chắc? Thị lực của loài báo chúng tôi gấp bảy lần loài người kia mà.

Ekip lập tức huy động toàn bộ nam giới tham gia tìm kiếm, còn nữ giới ở lại biệt thự. Mưa bắt đầu lất phất, dự báo sẽ nặng hạt hơn. Tôi kéo cổ áo, cầm theo đèn pin, định bước ra thì bị nhân viên chặn lại.

“Chị Vi Vi, chị cứ ở đây chờ. Tạ Điềm đã mất tích rồi, không thể để chị cũng gặp nguy hiểm.”

“Không sao, tôi tìm được.”

Có lẽ khí thế tôi quá mạnh, họ không dám cản, chỉ lắp cho tôi một thiết bị GPS rồi để tôi đi. Khi tôi ra khỏi cửa, đạo diễn đang nói chuyện qua bộ đàm với Quý Sùng Nhiên.

“Tìm thấy chưa?”

“Chưa. Gọi điện cứu hộ chưa?” Giọng anh ấy gấp gáp và lạnh lùng, còn mang theo chút tức giận.

“Trời ạ, cô tiểu thư này muốn gây ra tai nạn thật sao?” Đạo diễn lo lắng tới mức xoay vòng vòng, hoàn toàn không để ý tôi cũng đã biến mất vào màn đêm.

Càng vào sâu, bóng tối càng đặc, nhưng tầm nhìn của tôi vẫn rõ ràng. Tôi dừng lại lắng tai nghe, nhưng tiếng mưa đã át mọi âm thanh khác. Không thể dựa vào thính giác, tôi đành tin vào bản năng của loài báo mà men theo đường núi.

Lúc Quý Sùng Nhiên quay về mới phát hiện tôi cũng không thấy đâu. Anh nổi giận với ekip, đe dọa nếu tôi xảy ra chuyện sẽ kiện tới mức họ sạt nghiệp. Đạo diễn sợ tới mức chân mềm nhũn, lại lao ra màn mưa tiếp tục tìm.

Tôi đi mãi trong rừng, đường lầy lội vì mưa khiến bước chân càng nặng nề. Cuối cùng, khi trời vừa hửng sáng, tôi thấy một bóng người đang gục bên gốc cây, quả nhiên là Tạ Điềm. Cô ta ngất đi, một chân mắc kẹt trong hố bùn. Loại hố này trong rừng không như trên đường, càng vung vẫy càng lún sâu hơn. May mà cô ta không hoàn toàn ngu ngốc, nếu không hậu quả không dám nghĩ tới.

Tôi kéo cô ta lên, vác lên vai. Sự thay đổi tư thế khiến Tạ Điềm mơ màng mở miệng: “Anh Sùng Nhiên… anh tới rồi…”

Tôi suýt phun một ngụm máu. Chị gái, trong đầu chị ngoài đàn ông còn gì khác không vậy?

“Kiều Vi Vi… là cô tìm thấy tôi…”

Tôi im lặng. Tìm một ngày một đêm, thể lực tôi đã tiêu hao nhiều, cơ thể con người đúng là chẳng thể so được với báo.

“Cảm ơn cô.” Giọng cô ta khẽ vang lên sau lưng, đầu cũng từ từ tựa vào vai tôi.

Cuối cùng chúng tôi về tới cổng biệt thự, đội cứu hộ đã sẵn sàng xuất phát. Vừa thấy tôi, ai nấy đều giật mình. Quý Sùng Nhiên là người đầu tiên lao tới, đỡ Tạ Điềm khỏi vai tôi. Mất đi trọng lượng, sức tôi chợt rút sạch, cả người ngã quỵ, ngất lịm ngay trước mắt Quý Sùng Nhiên.

Khi tôi tỉnh dậy đã thấy chị Linh đứng trước mặt, nước mắt nước mũi tèm lem, vừa khóc vừa mắng tôi một trận ra trò. Chị trách tôi tự ý đi tìm Tạ Điềm, lỡ như không tìm được người mà còn khiến bản thân gặp nguy hiểm thì biết làm sao. Cảm giác này quen thuộc đến lạ, cứ như chỉ một giây nữa thôi, chị sẽ đưa tay ra chọc vào trán tôi như mọi khi. Nhưng giờ tôi đâu còn tấm áo lông dày bảo vệ như trước.

Tôi nháy mắt nhìn chị Linh, cố ý hỏi: “Chị Linh, thịt bò mua chưa?”

Chị lườm tôi một cái: “Trời đất, lúc nào rồi mà còn nghĩ đến thịt bò? Mua rồi, để trong tủ đông rồi đó!”

Mắt tôi sáng rực: “Vậy thì mau lên đường đến khu bảo tồn Thiết Lĩnh thôi! Bố mẹ, anh chị, chị dâu và các cô bác ơi, con mang quà lớn đến thăm mọi người đây!”

Tôi bật dậy khỏi giường nhưng chưa kịp bước đi thì cửa phòng bệnh đã mở. Người bước vào là Quý Sùng Nhiên và Tạ Điềm. Quý Sùng Nhiên vẫn giữ nguyên vẻ mặt u ám, còn Tạ Điềm thì rụt rè tiến lại gần tôi, lí nhí nói: “Chị Vi Vi, cảm ơn chị đã cứu em. Anh Sùng Nhiên cũng nói rõ với em rồi, từ nay chị chính là chị dâu của em.”

Chương trước
Chương sau