12 - hết
Tôi trố mắt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sao tự dưng lại thành chị dâu? Chị Linh thì cười tít mắt, con bé này đúng là lật ngược ván cờ thành công rồi. Cả phòng ai cũng tỏ vẻ đã hiểu rõ mọi chuyện, chỉ mình tôi là vẫn ngơ ngác.
“Chị Linh, hay là đưa em về Thiết Lĩnh trước đi, nhớ mang thịt bò nhé.”
“Nghỉ thêm vài hôm đã, có gì gấp đâu.”
“Em gấp!” Tôi thậm chí còn muốn biểu diễn ngay một bài quyền để chứng minh cơ thể đã hoàn toàn ổn.
Cuối cùng chị Linh chịu thua, đồng ý làm thủ tục xuất viện cho tôi. Quý Sùng Nhiên chẳng hiểu nghĩ gì cũng đòi đi theo. Thôi kệ anh ấy.
Chúng tôi vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện thì nghe tiếng hô thất thanh. Có người định nhảy lầu! Không, chính xác hơn là có người định ném con xuống lầu. Tôi nhanh chóng bước về phía tòa nhà điều trị nội trú.
Có người thì thầm: “Nghe nói sinh con gái, bên nhà chồng chẳng thèm đoái hoài. Chắc bị trầm cảm sau sinh rồi.”
“Đừng mà, có gì thì nói chuyện, đừng làm chuyện dại dột!”
Nhưng người phụ nữ tóc tai rối bù kia, khi thấy bên dưới tụ tập càng lúc càng đông, cảm xúc lại càng kích động. Tôi lập tức cảm thấy không ổn. Chẳng kịp nghĩ gì, tôi lao thẳng về phía trước.
Ngay khoảnh khắc tôi chạy ra, cô ta đã buông tay.
Tiếng hít mạnh vang lên khắp đám đông, thậm chí có người không dám nhìn tiếp. Đứa trẻ sơ sinh nặng không khác gì một con báo con trong tộc tôi, nhưng bị ném từ tầng cao tít tắp xuống. Dù tôi đã kịp đón lấy, lực va chạm vẫn khiến đôi chân tôi tê dại rồi khuỵu xuống.
Bác sĩ, y tá và rất nhiều người chạy ùa tới. Người phụ nữ kia bị khống chế, đứa bé an toàn, nhưng hai tay tôi có dấu hiệu rạn xương. Ban đầu tôi còn chưa nhận ra tay mình có vấn đề, đến khi bác sĩ bế đứa bé đi, tôi mới thấy cánh tay vẫn giữ nguyên một tư thế, không thể cử động.
Quý Sùng Nhiên lập tức bế bổng tôi lên, băng qua đám đông, đưa thẳng vào bệnh viện. Tôi rũ mặt xuống, thở dài thườn thượt. Bố mẹ, anh chị, chị dâu, các cô bác, mọi người lại phải đợi con thêm một thời gian nữa rồi.
Kỳ tích anh hùng của tôi nhanh chóng bị ghi hình lại và lan truyền khắp mạng, gây nên một trận sóng lớn. Từ một nữ minh tinh hạng 18 vô danh, tôi bỗng chốc trở thành đại sứ hình ảnh của thành phố, còn được vinh danh trong bảng “Người Tốt Việc Tốt” của năm. Chưa hết, có cư dân mạng rảnh rỗi còn mua hẳn hot search cho bức ảnh Quý Sùng Nhiên bế tôi, biến nó thành đề tài bàn tán sôi nổi. Trong mắt người ngoài lúc này, tôi chẳng khác gì vừa tình duyên vừa sự nghiệp đều đắc thắng.
Khi tôi lái xe chở đầy thịt bò Angus hảo hạng hướng về khu bảo tồn Thiết Lĩnh, bất ngờ nhận được tin nhắn từ đội tuyển huấn luyện quốc gia.
“Kính gửi cô Kiều Vi Vi, xét thấy màn thể hiện xuất sắc của cô trong chương trình "Cùng Người Ấy Trở Về Với Thiên Nhiên", chúng tôi trân trọng mời cô tham gia buổi kiểm tra. Nếu vượt qua, cô sẽ chính thức được vào đội tuyển quốc gia để huấn luyện.”
Một lần nữa, “bát cơm sắt” lại tự tìm đến tận tay tôi sao? Chẳng trách mẹ tôi luôn bảo tôi là đứa có phúc khí.
Đống thịt bò tôi mang theo bị nhân viên khu bảo tồn chặn lại. Tôi đành cẩn thận dặn dò họ bằng mọi giá phải chuyển đến khu nuôi báo. Đứng bên ngoài hàng rào, tôi dõi mắt nhìn vào từ xa, hy vọng bố mẹ, anh chị, chị dâu và các cô bác sẽ sớm nhận được tấm lòng của tôi.
Trên đường trở về, tôi háo hức soạn tin nhắn trả lời. Lần này bát cơm này tôi nhất định phải giữ chặt trong tay.
Tên bám đuôi Quý Sùng Nhiên lại áp sát bên cạnh, hai tay dâng lên một phần đồ ăn nóng hổi, tỏa mùi thơm phức dụ dỗ tôi.
“Sự nghiệp đã xong, vậy bao giờ chúng ta mới xử lý chuyện của hai đứa mình?”
Tôi liếc anh một cái: “Đã nói biết bao nhiêu lần, em không thích ăn đùi gà. Về học lại "10 Nguyên Tắc Làm Bạn Trai Dự Bị" đi.”
Hết.