7
Tôi cũng chẳng rõ mặt cô ta bôi cái gì mà giờ loang lổ từng vệt trắng đen trông y hệt cái m.ô.n.g của tụi ngựa vằn.
Quý Sùng Nhiên do dự không biết có nên tới giúp không. Thấy thế, tôi lập tức quay ngược lại, chỉ hai ba bước đã leo tới ngay phía trên Tạ Điềm.
“Để tôi bế cô xuống nhé.”
Tạ Điềm đỏ bừng cả mặt, đầy miễn cưỡng: “Cô nghĩ tôi muốn cô bế sao?”
“Nếu không thích bế thì tôi vác cô cũng được. Vác còn tiện hơn ấy chứ. Nhìn sơ cô chắc cũng nhẹ hơn con heo rừng nhỏ hồi trước tôi từng khiêng đấy.”
Mấy nhân viên chương trình đứng gần đó cùng Quý Sùng Nhiên lập tức bật cười thành tiếng. Tạ Điềm trừng mắt nhìn tôi đầy tức giận: “Ai cần cô lo? Tôi muốn anh Sùng Nhiên bế cơ!”
“À, vậy tôi buông tay nhé.”
“Ấy ấy ấy! Đừng mà!” Tạ Điềm vội đến mức nước mắt cũng tuôn ra luôn rồi.
Nhưng Quý Sùng Nhiên rõ ràng không có ý định giúp đỡ. Đồng đội của cô ta, Tác Khả, vẫn còn chưa thoát khỏi hố bùn. Tôi bất đắc dĩ thở dài, nhanh chóng ôm lấy cô ta nhảy xuống. Điểm này cũng khá giống loài báo chúng tôi, hoạn nạn trước mắt thân ai nấy lo. Mà hình như cũng không đúng lắm. Thôi kệ, chẳng sao hết.
“Cái này là thật à? Vừa rồi chị Vi Vi vác luôn Tạ Điềm xuống đấy sao?”
“Tôi vác quả dưa hấu còn muốn hụt hơi. Cô ta vác cả một con người leo xuống cái dốc đứng luôn hả trời?”
“Tôi xin nhắc lại lần nữa. Kiến nghị quốc gia mau mau thu nhận chị Vi nhà tôi đi thôi!”
Phần thi cuối cùng là “hình phạt đi bộ”, yêu cầu người chơi vác bao cát chạy đến đích nhanh nhất. Cứ tưởng phần này có gì khó khăn lắm, hóa ra vừa bắt đầu đã thấy kết thúc luôn rồi. Tôi vác bao cát lao như bay về đích. Tính cả thời gian dừng lại cứu trợ ở thử thách thứ hai, tôi vẫn phá luôn cả kỷ lục lịch sử của chương trình. Buồn cười thật. Nhớ năm đó khi tôi giành được cái đùi heo rừng từ trong miệng anh cả, tốc độ còn nhanh gấp mấy lần bây giờ.
Mấy phút sau khi tôi tới đích, Quý Sùng Nhiên cũng chạy tới nơi. Tạ Điềm và Tác Khả thì chủ động bỏ cuộc từ lâu, cặp đôi còn lại cũng không trụ nổi hết chặng đầu tiên.
“Chuyện quái gì thế? Hóa ra đây là màn trình diễn cá nhân của chị Vi sao?”
“Khoan đã, chẳng phải đây là show hẹn hò à? Yêu đương của tôi đâu mất rồi?”
“Không thấy Ảnh đế Quý đang cười ngoác tận mang tai kia à? Tối nay mới bắt đầu yêu đương nha các bạn.”
Tôi hào hứng đón lấy chiếc cúp từ tay đạo diễn. “Đạo diễn à, tiền thưởng bao nhiêu vậy?”
“Khụ khụ.” Đạo diễn ho hai tiếng.
Tôi vẫn cố chấp hỏi thêm lần nữa.
“Tám triệu tệ.”
“Ôi yeah!”
Tôi lập tức quay về phía chị Linh ra dấu chiến thắng, rồi tiện tay ôm luôn Quý Sùng Nhiên đứng ngay trước mặt. Cả người Quý Sùng Nhiên rõ ràng cứng đờ trong giây lát, nhưng rồi anh nhanh chóng thả lỏng, vòng tay ôm lại tôi, khóe miệng cong lên thành một nụ cười sâu hơn lúc nãy.
“Kiều Vi Vi, sao cô chẳng giống con gà ngơ ngày xưa chút nào thế?”
Tôi lập tức đen mặt. Thứ nhất, tôi không phải gà ngơ. Thứ hai, đừng có mà nhắc tới gà trước mặt tôi, tôi ghét nhất là xương gà.
Tạ Điềm õng ẹo, vừa vặn eo vừa sáp tới, nói xong còn giả bộ ấm ức tủi thân: “Anh Sùng Nhiên, chúc mừng anh, anh thật lợi hại nha. Vốn dĩ người ta muốn lập đội với anh, vậy mà anh chẳng chịu đó.”