8
Khoan đã, chị gái à, người vừa phá kỷ lục rõ ràng là tôi cơ mà. Tôi tức giận kéo tay Quý Sùng Nhiên định giơ cao lên trời. Tiếc là anh ấy cao hơn tôi nhiều quá, kết quả tay tôi giơ lên nửa chừng đã mắc kẹt giữa không trung. Quý Sùng Nhiên thấy thế thì bật cười, chủ động nắm chặt lấy tay tôi cùng giơ thật cao lên trên đầu. Hoàn hảo, đây mới là tư thế chuẩn xác của người chiến thắng.
Cầm lấy tấm chi phiếu từ đạo diễn, tôi lập tức chạy tới chỗ chị Linh. Nhưng vừa định đi thì bị nhân viên chương trình chặn lại.
“Chị Vi Vi à, vẫn chưa xong đâu, buổi tối vẫn còn hoạt động nữa đấy.”
Tôi ngơ ngác. Chị Linh cũng đâu có nói là buổi tối còn hoạt động gì nữa chứ. Nhìn vẻ mặt đầy ám muội của nhân viên chương trình, tôi bất giác có linh cảm chẳng lành. Nhưng mà thôi, tới cũng tới rồi, 8 triệu tệ cũng chẳng đủ bồi thường hợp đồng đâu. Tôi thở dài đưa tấm chi phiếu cho chị Linh, dặn trước: “Chị mau đặt giúp em thịt bò Angus dát vàng kia trước nhé.”
Để phù hợp với chủ đề chương trình “Cùng người ấy trở về với thiên nhiên”, ekip đã sắp xếp cho chúng tôi nghỉ lại trong một biệt thự nhỏ sát bên rừng núi. Chia phòng dựa theo cặp đôi đã lập đội lúc ban ngày, một nam một nữ chung một phòng.
Ngay khi vừa nghe thông báo này, ánh mắt Tạ Điềm như muốn phóng d.a.o găm về phía tôi cả trăm lần.
“Tất nhiên, nếu ai muốn đổi đội hoặc có yêu cầu khác có thể ghi vào giấy. Nếu cả hai bên cùng đưa ra yêu cầu giống nhau, tổ chương trình sẽ giúp mọi người đổi bạn đồng hành.”
Đôi mắt của Tạ Điềm lập tức sáng rực lên. Cô ta uyển chuyển tiến tới bên cạnh Quý Sùng Nhiên, nhẹ nhàng kề sát tai anh nói nhỏ mấy câu, vẻ mặt hung dữ vừa rồi lập tức đổi thành nét dịu dàng như nước, sau đó cô ta cười đầy ngọt ngào rồi quay đi. Lúc lướt qua tôi còn không quên nhỏ giọng mỉa mai: “Cô nghĩ mình là ai chứ? Còn dám mơ được ngủ chung phòng với anh Sùng Nhiên của tôi.”
Rồi rồi rồi, hai người muốn ngủ chung thì cứ ngủ đi. Tôi lập tức viết ngay một tờ giấy đưa cho nhân viên.
Trước bữa tối, ekip đã nhận được ba tờ giấy.
Tạ Điềm yêu cầu lập đội với Quý Sùng Nhiên.
Tác Khả và Quý Sùng Nhiên yêu cầu lập đội với Kiều Vi Vi.
Kiều Vi Vi yêu cầu phòng riêng.
Nhân viên nhìn tôi bất lực: “Chị à, đây là chương trình hẹn hò, chị yêu cầu như vậy cũng vô ích thôi.”
Tôi nhún vai, tùy các người vậy.
Tạ Điềm thì trợn mắt đầy kinh ngạc nhìn về phía Quý Sùng Nhiên: “Anh Sùng Nhiên, chẳng phải anh đã đồng ý với em rồi sao?” Đôi mắt cô ta mở to, ngấn nước đầy uất ức.
Nói thật lòng, đôi mắt của Tạ Điềm thực sự rất đẹp, to tròn chẳng kém gì mắt loài báo chúng tôi. Lúc này nhìn cô ta đáng thương như thế, đến tôi cũng thấy động lòng muốn an ủi một chút.
“Cái gì? Couple của tôi lại tan vỡ nữa rồi sao?”
“Anh Quý à? Vì sao thế?”
“Có gì lạ đâu chứ? Nếu là tôi, tôi cũng chọn Vi Vi nha.”
“Nhưng mà tại sao Tác Khả cũng chọn Vi Vi vậy? Hai nam tranh một nữ luôn!”
Rõ ràng vì không có hai phiếu nào trùng nhau, toàn bộ yêu cầu của ba người chúng tôi đều bị vô hiệu hóa. Tôi vẫn phải tiếp tục ở chung phòng với Quý Sùng Nhiên.
Ekip chuẩn bị một bữa tối vô cùng thịnh soạn. Tôi vui vẻ làm liền ba bát cơm đầy. Ngon quá đi mất. Xương cốt chất đầy như núi trước mặt tôi. Tất nhiên, con gà nướng kia tôi chẳng hề đụng tới. Tôi vẫn còn ám ảnh với loài gà mà.
“Kiều Vi Vi ăn khỏe thật đấy. Cô ta không cần giữ dáng sao?”
“Cô ấy có béo đâu mà giữ dáng. Ăn được là phúc đó. Nhìn Tạ Điềm kìa, cả buổi tối chẳng dám ăn gì. Minh tinh đúng là khổ mà.”
“Có ai để ý Quý Ảnh đế và Tác Khả không? Cả hai người đều gắp thức ăn cho Kiều Vi Vi luôn kìa.”
Tôi ăn hết miếng bò bít tết do Quý Sùng Nhiên gắp cho, lại tiếp tục ăn luôn món gan ngỗng mà Tác Khả đưa tới, vui vẻ cảm ơn hai người họ một tiếng.
“Tôi không nhìn lầm chứ? Ánh mắt của Ảnh đế Quý hình như là ánh mắt cưng chiều thì phải.”
Bình luận càng lúc càng điên cuồng, nhưng tiếc là tôi chẳng nhìn thấy nữa vì biệt thự ở vùng núi không có màn hình lớn phát trực tiếp cho chúng tôi theo dõi.