4
Nghe tôi nói vậy, cả phòng bệnh đều xì xào bàn tán.
Bà nằm phòng ba giường,
xung quanh bệnh nhân và người nhà đều hóng chuyện.
Cửa phòng mở, chẳng mấy chốc một đám người kéo đến xem kịch.
Tôi nói xong, Mộng Mộng giả vờ nổi giận, cãi lại:
“Chị đừng mơ! Anh tôi c.h.ế.t rồi, tôi mới là người chăm mẹ!
Mẹ tôi đâu ngu mà để nhà cho chị!
Đợi con chị lớn lên thì mẹ tôi cũng chẳng còn sống!”
Lưu Xuân Mai lập tức hùa theo:
“Đúng! Nhà này chỉ để lại cho con gái tôi!
Cô biến đi, tôi không cho cô một xu!”
Tôi chống tay vào hông, cười lớn:
“Cứ cho là thế đi. Nhưng lỡ đâu cô bị con gái lừa nuôi già,
rồi sau cùng lại để nhà cho con trai tôi thì sao?”
Câu nói khích này đ.á.n.h trúng tim đen.
Mộng Mộng lập tức “hùa” theo:
“Mẹ mau sang tên nhà cho con đi, kẻo chị ta cướp mất!”
“Con mới là con ruột, chỉ con mới lo được cho mẹ!
Chị ta mà đi lấy chồng khác,
con chị ta còn nhận mẹ là bà nội được chắc?”
Lưu Xuân Mai vốn rất dễ bị khích,
ngay lập tức đòi ra Phòng quản lý nhà đất chuyển tên căn nhà cho Mộng Mộng.
Tôi đứng bên cạnh, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa,
cho đến khi thấy việc sang tên hoàn tất,
tôi mới giả vờ tức giận bỏ đi.
Lưu Xuân Mai vừa xuất viện,
Mộng Mộng liền gửi bà vào viện dưỡng lão tích hợp chăm sóc – phục hồi chức năng.
Vì Mộng Mộng mới phát hiện mình mang thai,
không tiện chăm người già, nên đành bất đắc dĩ gửi vào đó.
Lưu Xuân Mai tức giận nhưng không làm gì được,
chân chưa lành, đi không nổi,
nên bị ép ở lại viện dưỡng lão.
Rảnh rỗi không ai nói chuyện,
bà ta nghiện mạng xã hội, bắt đầu “sống online 24/7”.
Thời nay, bệnh viện thẩm mỹ đều phải làm truyền thông online,
bệnh viện của tôi cũng vậy.
Bộ phận marketing có vài tài khoản chính thức để quảng bá.
Do cùng thành phố,
nên chẳng mấy chốc bà ta xem được video của bệnh viện tôi —
mà tôi còn trực tiếp xuất hiện trong clip.
Và từ đó, bà bắt đầu điên cuồng công kích tôi dưới mọi bài đăng:
【Sửa mặt đẹp vậy để đi làm gái à?】
【Không biết xấu hổ, dụ người ta đi phẫu thuật thẩm mỹ,
quên mất “thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu” rồi sao?】
【Chính mấy người như cô khiến đàn ông lấy vợ khó,
toàn sửa cho đàn bà đẹp lên mà chẳng ai sửa cho đàn ông!】
Không chỉ vậy, bà còn vu khống tôi g.i.ế.c chồng,
nói tôi là hung thủ g.i.ế.c người do sơ suất y tế,
rồi tung tin bịa đặt, cắt ghép video,
bôi nhọ tôi trên khắp mạng.
Một số tài khoản “ăn theo” cũng hùa vào,
khiến dư luận tấn công bệnh viện tôi dữ dội:
bị tố cáo, bị điều tra, bị bêu rếu.
Có kẻ còn dựng tin rằng tôi g.i.ế.c chồng để chiếm bệnh viện,
gọi tôi là “nữ ác độc nhất mạng xã hội”.
Thậm chí, vài gã đàn ông cực đoan vu khống con tôi không phải con ruột Chu Vũ,
nói tôi là “gái làng chơi leo giường đổi đời”.
Tệ hơn, tôi bị “bóc phốt”, bị doxx (rò rỉ thông tin),
thậm chí có người theo dõi ngoài đời,
chuẩn bị tạt axit vào tôi!
May mắn tôi chạy thoát,
sau đó run rẩy đưa con chuyển trường,
chuyển sang trường quốc tế an ninh cao nhất.
Rồi tôi thu thập bằng chứng,
chuẩn bị kiện ra tòa.
Khi Mộng Mộng biết chuyện, cô tức tối đến gặp tôi:
“Mẹ em quá đáng quá rồi, sao có thể làm thế với chị?”
“Em đã gọi nói chuyện rồi, mà bà không nghe, còn bảo ‘cho chị một bài học’.”
Tôi cười lạnh:
“Bài học? Tôi đã quá tốt với bà ta rồi.”
“Con dâu và mẹ chồng có thể thù hận đến mức nào chứ?
Con trai bà c.h.ế.t là lỗi của tôi sao?
Cảnh sát đã nói rõ đó là t.a.i n.ạ.n xe do lỗi bên kia,
tôi cũng đau lòng chẳng kém ai.”
“Nếu nói về ‘sát khí’, chẳng lẽ tôi không thể nói bà ta tự khắc c.h.ế.t con trai mình?
Chồng bà c.h.ế.t sớm hơn nữa cơ mà.”
“Cùng là phụ nữ, cùng mất chồng,
sao bà ta lại độc ác đến vậy?”
Bịa đặt trên mạng còn chưa đủ,
bà ta còn xúi người tạt axit vào tôi.
Con người sao có thể tàn nhẫn đến thế?
Tôi dặn Mộng Mộng giữ gìn sức khỏe, đừng lo,
nhưng cũng nói rõ:
“Sau này, dù tôi làm gì đi nữa, em cũng không được can thiệp hay cầu xin giúp mẹ em.”
Mộng Mộng đồng ý.
Tôi đăng toàn bộ video ghi hình trong bệnh viện hôm bà ta bị tôi bỏ lại,
kèm cả camera hành trình lúc Chu Vũ gặp tai nạn.
Trong video, tôi kể lại sự thật:
“Chồng tôi mất, để lại hai đứa con nhỏ.
Không ai đau khổ hơn tôi, nhưng tôi vẫn phải gồng gánh gia đình.”
“Tôi hiểu nỗi đau của người mẹ mất con,
nhưng đó không phải lý do để bà ấy hủy hoại cuộc đời tôi.”
“Bà ấy đáng thương, nhưng tôi cũng đâu kém phần đáng thương?”
Sau video của tôi,
Chu Mộng Mộng cũng đăng clip của mình —
tố cáo bao năm mẹ ruột ngược đãi mình,
bỏ mặc, đ.á.n.h mắng, chỉ thương con trai.
Nếu không có anh trai và chị dâu,
có lẽ cô đã sớm bỏ học, sa ngã.
Cô nói:
“Sau khi anh tôi mất, mẹ tôi sợ không ai lo tuổi già,
mới chủ động làm lành,
nhưng vẫn cứ đ.á.n.h chửi, bắt tôi phụng dưỡng vô điều kiện.”
Cả mạng xã hội dậy sóng.
Dư luận đảo chiều hoàn toàn.
Tôi nhân đà đó kiện hàng loạt tài khoản vu khống,
đặc biệt là người từng đe dọa tạt axit,
và những kẻ “bóc phốt”, tung thông tin cá nhân.
Tôi thu thập bằng chứng và từ chối hòa giải.
Mỗi ngày tôi cập nhật tiến trình kiện tụng,
thu hút hàng triệu lượt xem.
Bất ngờ thay —
bệnh viện tôi nổi tiếng trở lại,
khách đông nghẹt, doanh thu tăng chóng mặt.
Tôi còn phải tuyển thêm bốn bác sĩ mới mà vẫn không xuể.
Khi Chu Mộng Mộng ở cữ,
vụ án Lưu Xuân Mai chính thức đưa ra xét xử.
Bà ta không chịu nhận lỗi,
còn giả bệnh tâm thần để né trách nhiệm hình sự,
nhưng không qua được giám định.
Kết quả —
bị tuyên án 3 năm tù.
Bà ta mới 63 tuổi, chưa đến tuổi miễn trách nhiệm hình sự,
nên bản án có hiệu lực.
Những người từng giúp bà ta bịa chuyện, vu khống,
đều bị xử phạt theo mức độ liên quan.
Tôi chỉ thấy thật hả lòng hả dạ.
Bao năm bị bôi nhọ, cuối cùng cũng có công lý.
Nhưng nói thật,
dù thắng kiện, tôi vẫn chẳng thấy vui.
Người khác tát bạn một cái,
bạn có tát lại,
thì vẫn không phải hòa —
vì lẽ ra bạn đã không nên bị tát từ đầu.
Tôi thắng kiện,