Hoàng Hậu Vô Tình

Chương 2

“Ta hiểu mà.” Ta không ngờ hắn còn nhớ chuyện Tết Trung thu, vội ngắt lời, “Đương nhiên là chuyện của chàng và Hạ Lan tướng quân quan trọng hơn rồi.”

 

Mấy ngày nay, ta đã suy nghĩ kỹ càng.

 

Tình yêu của hắn và Hạ Lan Nguyệt không liên quan đến ta, vị trí chính phi này sớm muộn gì cũng phải nhường lại cho Hạ Lan Nguyệt.

 

Ta chỉ cần nhanh chóng mang thai con của Thác Bạt Diệu, giữ vững địa vị trắc phi, để lời nói, lời khuyên của ta thể chút ảnh hưởng đến hắn là đủ rồi.

 

vậy, ta trực tiếp kéo tuột thắt lưng của hắn, áp vào lồng n.g.ự.c rắn chắc, nũng nịu nói: “Đêm đã khuya rồi, Diệu ca ca, để Chiêu Nhi hầu hạ người đi ngủ nhé?”

 

Ánh mắt Thác Bạt Diệu sâu hơn, hắn cười khẽ một tiếng “tiểu yêu tinh”, rồi đột ngột bế ngang ta lên đi về phía chiếc giường lớn.

 

Thuyền con sóng vỗ, biển sao chao đảo.

 

Lần này rồi lại lần khác, không biết đã qua bao lâu.

 

Tiếng thở dốc và rên rỉ vội vã trong lều cuối cùng cũng dần lắng xuống.

 

Thác Bạt Diệu vén rèm giường đi rót nước, trên tấm lưng vạm vỡ, tràn đầy sức sống của hắn hiện rõ mấy vết cào đỏ tươi.

 

Cổ họng ta khản đặc, phải uống liền hai cốc nước mới đỡ hơn.

 

Thác Bạt Diệu lại ôm ta âu yếm, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve vai ta.

 

Ta chợt hiểu ra, hắn chuyện muốn nói.

 

Ta cũng biết, đây là lúc lời nói của ta tác dụng nhất.

 

“Diệu ca ca, phải chàng chuẩn bị dùng binh với Đại Lương của chúng ta không?”

 

6

 

Đầu ngón tay của Thác Bạt Diệu khựng lại: “Sao nàng biết?”

 

Quả nhiên là vậy.

 

Ta thành thật kể lại những manh mối mà mình quan sát được cho hắn nghe.

 

Thác Bạt Diệu cười khẽ: “Nàng cũng thông minh đấy, ta còn đang nghĩ làm sao để mở lời với nàng.”

 

Ta mím môi, muốn nói rằng thực ra phụ hoàng hôn quân vô đạo, trong lãnh thổ Đại Lương đã sớm khởi nghĩa khắp nơi.

 

Nhưng bao năm qua, vẫn chưa thế lực nào đủ lớn mạnh.

 

Thay vì để chiến loạn tiếp diễn, chi bằng để hắn đi bình định bốn biển, thống nhất thiên hạ.

 

Nhưngsao ta cũng là công chúa của Lương quốc, không thể nói ra những lời cam tâm tình nguyện để dị tộc thống trị.

 

“Diệu ca ca, ta chỉ muốn cầu xin chàng một việc, sau khi đánh thắng trận, đừng tàn sát dân trong thành, được không?”

 

Ta quay đầu nhìn hắn một cách nghiêm túc.

 

“Ta biết chàng không giống các Hãn Vương thảo nguyên đời trước, chàng chí lớn, thứ chàng muốn không phải là vài tòa thành trì, mà là thực sự quân lâm thiên hạ, vương triều kéo dài.”

 

Nhưng đọc khắp sử sách, hành động tàn sát dân trong thành chỉ khiến sĩ phu quyết tử, bá tánh oán hận, thù hận giữa người Hồ và người Hán càng khó hóa giải.”

 

Nhưng nếu chàng thể đối xử tốt với bá tánh, thực ra họ cũng không quan tâm ai làm hoàng đế.”

 

“Chỉ cần thể cho họ một cuộc sống yên ổn, người Hồ, người Hán, dần dần đều sẽ chấp nhận, như vậy mới thể thái bình lâu dài, phải không?”

 

Thác Bạt Diệu im lặng nhìn ta một lúc, rồi dùng tay nâng cằm ta lên, cười khẽ: “Đây chính là lý do tối nay nàng lại ra sức như vậy à?”

 

Mặt ta đỏ bừng: “Ta đang nói chuyện nghiêm túc…”

 

“Đây chẳng phải là lời thủ thỉ bên gối trong truyền thuyết sao?” Thác Bạt Diệu lại cười vạch trần ta, “Chẳng trách A Nguyệt luôn nhắc nhở ta, cẩn thận với ôn nhu hương của nữ tử Trung Nguyên.”

 

Lời vừa dứt, hắn dường như cũng nhận ra không nên nhắc đến Hạ Lan Nguyệt, liền nói tiếp: “Những lời nàng nói quả thực lý, chỉ cần không phải là bắt buộc, ta hứa với nàng sẽ không tàn sát dân trong thành.”

 

Nhưng, nàng cũng biết, tam thúc của ta chưa chắc đã nghe lời ta.”

 

Tam thúc của Thác Bạt Diệu chính là Tả Hiền Vương.

 

Lão Hãn Vương hiện tại bốn người nhi tử, ba người còn lại đều bị Thác Bạt Diệu đè bẹp.

 

Chỉ vị tam thúc Tả Hiền Vương này thế lực thể tranh giành với hắn.

 

Khi xưa cũng chính vị Tả Hiền Vương này lo sợ bộ tộc Hạ Lan hoàn toàn ngả về phía Thác Bạt Diệu, mới bày kế để ta gả cho hắn, chia rẽ đôi thanh mai trúc mã kia.

 

“Ta hiểu mà, chỉ cần Diệu ca ca hứa với ta là đủ rồi.”

 

Ta ngoan ngoãn nói xong, chủ động ngồi lên eo của Thác Bạt Diệu…

 

Năm xưa sau khi ngoại tổ phụ bị c.h.é.m đầu, dân chúng ở kinh thành đã phá vỡ vòng vây của quan binh, liệm xác cho ông.

 

Ngoại tổ mẫu trên đường đi đày bị bệnh nặng, là dân chúng ven đường đã góp tiền mời đại phu cho bà, để bà ra đi được thanh thản.

 

Trong bá tánh người xấu, kẻ nịnh hót, đạp đổ người khác.

 

Nhưng cũng rất nhiều người lương thiện.

 

Thân phận ta thấp kém, chỉ thể vì họ mà làm chút việc nhỏ nhoi này.

 

7

 

Sau ngày hôm đó, lại qua nửa tháng.

 

Thác Bạt Diệu cuối cùng cũng chỉnh đốn xong quân đội.

 

Trước khi lên đường, hắn hôn ta và khẽ nói: “Đợi ta khải hoàn trở về, ta sẽ đưa nàng trở lại Trung Nguyên, sau đó…”

 

Sau đó thế nào ta không biết.

 

Bởi vì giọng nói thiếu kiên nhẫn của Hạ Lan Nguyệt đúng lúc vang lên bên ngoài: “Thác Bạt Diệu, lề mề cái gì thế, còn không mau ra đây!”

 

Trên đời này ngoài lão Hãn Vương, cũng chỉ nàng ta dám sai khiến Thác Bạt Diệu như vậy.

 

Thác Bạt Diệu bất đắc dĩ xoa đầu ta, quay người bước ra khỏi lều lớn.

 

Trên lưng ngựa chiến, hắn uy nghi lẫm liệt.

 

Một tiếng ra lệnh.

 

Mười lăm vạn vó sắt như mãnh thú thoát lồng, tung bụi mù trời, dần dần biến mất ở cuối chân trời.

 

Nửa năm sau đó, vương đình liên tục nhận được tin thắng trận.

 

Thác Bạt Diệu dùng binh như thần, mũi giáo chỉ đâu, gần như không gì cản nổi, rất nhanh đã đẩy chiến tuyến đến phía nam sông Hoàng Hà.

 

Hắn cũng giữ lời hứa, quả thực không tàn sát thành nào.

 

Ngoài ra, Hạ Lan Nguyệt sau khi xuất chinh một tháng đã tách khỏi Thác Bạt Diệu, một mình dẫn quân đi đánh tuyến phía tây, cũng liên tiếp giành thắng lợi.

 

Lúc mới nghe tin, ta chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hiểu ra.

 

Nàng và Thác Bạt Diệu như vậy mới đúng là một cặp trời sinh.

 

Tin tưởng tuyệt đối, vô cùng xứng đôi.

 

Tháng thứ hai sau khi đại quân xuất chinh, ta ở vương đình cũng một tin tốt.

 

— Ta cuối cùng cũng thai.

 

Ta xoa chiếc bụng còn chưa lộ rõ, vui mừng đến muốn rơi lệ.

 

Không chỉ vì ta cần đứa bé này để củng cố địa vị, mà quan trọng hơn là, trên thế giới này, cuối cùng ta cũng người thân ruột thịt.

 

Ta tạm thời không nói cho Thác Bạt Diệu biết tin này, muốn đợi đến lúc đó cho hắn một bất ngờ.

 

Đây cũng sẽ là đứa con đầu lòng của hắn.

 

không phải do người hắn yêu nhất sinh ra, hắn chắc chắn cũng sẽ giống như ta, muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho nó, phải không?

 

Thế nhưng, ta không ngờ rằng sau khi sang xuân, bệnh tình của lão Hãn Vương đột nhiên trở nặng.

 

Thác Bạt Diệu vì chuyện này mà trở về sớm.

 

Không phảihắn tình cảm gì với người phụ thân này, mà chỉ là đã đến lúc bàn giao ngôi vị Hãn Vương.

 

Lục Hà chạy vào bẩm báo: “Vương phi, Nhị vương tử đã thăm Đại Hãn xong, đang trên đường về chỗ chúng ta.”

 

Tim ta đập thình thịch, gần như không thể chờ đợi để nói cho hắn biết chuyện đứa bé, vội vàng khoác áo choàng định ra ngoài đón.

 

Thác Bạt Diệu đã mang theo cả gió tuyết, bước vào lều.

 

8

 

“Trời xuân se lạnh, sao lại còn muốn ra ngoài?”

 

Thác Bạt Diệu hôn ta, giọng chút trầm.

 

Ta nén lòng phấn khích, cười nói: “Có một chuyện muốn nói ngay cho chàng biết, nên không nhịn được phải chạy ra ngoài đó.”

 

Thác Bạt Diệu lại không cười đáp lại như mọi khi, ánh mắt hắn nghiêm trọng: “Trùng hợp, ta cũng một chuyện muốn nói với nàng.”

 

“Chiêu Nhi, A Nguyệt đã đồng ý gả cho ta rồi, nhưng điều kiện của bộ tộc Hạ Lan là ta chỉ được một mình nàng ấy, trắc phi cũng không được, nên ta e rằng phải viết giấy từ hôn.”

 

Nhưng nàng yên tâm, đây chỉ là tạm thời, đợi đến khi tình hình ổn định, ta sẽ cưới nàng về, tin ta, được không?”

 

Ta ngây người nhìn hắn, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, gật đầu: “Được thôi.”

 

Thác Bạt Diệu thở phào nhẹ nhõm: “Tạm thời phải để nàng chịu thiệt thòi rồi. À phải, nàng định nói với ta chuyện gì?”

 

Ta nắm lấy tay hắn đặt lên bụng mình dưới lớp áo choàng, mặt tái nhợt cười: “Diệu ca ca, chúng ta con rồi.”

 

Thác Bạt Diệu sững người, trên mặt đầu tiên là sự vui mừng, sau đó dường như thoáng qua một tia áy náy: “Chiêu Nhi, ta sắp được làm phụ thân rồi!”

 

“Chuyện ta vừa nói, thực ra…”

 

Hắn ngập ngừng, cuối cùng vẫn không nói tiếp, chỉ ôm chặt ta vào lòng.

 

“Đừng lo, dù không thân phận vương phi, ta cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, không ai dám bắt nạt nàng đâu.”

 

 

Mấy ngày sau.

 

Tin Nhị vương tử ruồng bỏ công chúa Ngọc Chiêu đã hết giá trị lợi dụng, tái lập hôn ước với Hạ Lan Nguyệt lan truyền khắp thảo nguyên.

 

Tuy nhiên, hôn sự của hai người không được tổ chức ngay.

 

Thứ nhất là vì nửa tháng sau, lão Hãn Vương qua đời, thứ hai là chủ tướng không mặt, chiến trường Đại Lương bị phản công.

 

Sau khi kế vị, Thác Bạt Diệu đã giao ước với phụ thân của Hạ Lan Nguyệt, trước tiên sẽ đẩy chiến tuyến đến vạch Hoài Hà-Tần Lĩnh, ổn định khu vực Trung Nguyên, sau đó mới trở về thành thân với Hạ Lan Nguyệt.

 

Trước khi quay lại chiến trường, Thác Bạt Diệu đến gặp ta lần cuối.

 

Hắn chỉ vào một viên quan trẻ tuổi thanh tú không xa: “Chiêu Nhi, lúc ta không ở đây, nếu ai làm khó nàng, nàng thể cho người đi tìm Hoài Khiêm, cũng là người Hán, hắn sẽ hết lòng giúp nàng.”

 

Hắn lại xoa xoa chiếc bụng đã nhô lên của ta.

Chương trước
Chương sau