HÔN MỘT CÁI

Chương 1

1.

[Có thể làm sưng môi không?]

[Chuyện nhỏ ấy mà, nếu không làm sưng được, bạn cứ gửi lại đây, tôi nhỏ lên trĩ của tôi!]

Đọc xong câu trả lời đầy tự tin của người bán, tôi không chút do dự, quyết định đặt ngay một lọ tương ớt được làm từ ớt ma quỷ của Ấn Độ.

...

Gần đây tôi thấy kỳ lạ lắm.

Từ tuần trước, mỗi đêm tôi đều mơ thấy mình đang hôn ai đó.

Trong mơ, đôi môi mềm mại và mùi hương thanh khiết của người ấy chân thật đến mức khiến tôi như ở trong hiện thực, cứ như thật vậy.

Sau mấy ngày tận hưởng với tâm lý "mơ thì không phạm pháp", tôi mới muộn màng nhận ra… Ơ, hình như đây là chuyện thật thì phải?

người đã lén hôn tôi khi tôi đang ngủ!

Nhưng cả ba người bạn cùng phòng của tôi đều trông như trai thẳng.

Tô Hạo bạn gái ở xa.

Tề Tử Khiêm ngày nào cũng xem One Piece và gọi Nami là vợ.

Trong đó, người "thẳng" nhất phải kể đến hot boy Lương Thiệu. Anh ta cứ như bị dị ứng với đàn ông vậy.

Bình thường đừng nói đến chuyện khoác vai bá cổ như anh em, mà ai lỡ chạm vào người anh ta một cái, anh ta cau mày cứ như thể thể kẹp c.h.ế.t mấy con muỗi.

Ngày thường cũng chẳng thèm để ý đến tôi, lạnh lùng đến tột độ.

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi đã âm thầm loại bỏ Lương Thiệu ra khỏi danh sách tình nghi.

Vậy chỉ còn lại Tô Hạo và Tề Tử Khiêm thôi.

Hừ, tôi phải xem thử rốt cuộc là ai trong hai người này đang giả vờ thẳng mà "cất tủ"!

2.

Tôi tìm người bán cùng thành phố nên đã nhận được tương ớt vào buổi chiều.

Buổi tối, trước khi đi ngủ, để không "tự làm hại mình", tôi đặc biệt dán một lớp màng bọc thực phẩm lên môi, sau đó mới bôi tương ớt lên.

Khi đeo bịt mắt, tôi cười thầm trong lòng: Dùng đồ siêu cay để trị mấy tên biến thái, không còn gì phù hợp hơn nữa.

Sau khi tắt đèn, phòng ký túc xá chìm vào im lặng.

Đột nhiên, Tô Hạo, nằm ở giường đối diện, đột ngột lên tiếng hỏi Lương Thiệu như vừa mới nhớ ra: "À mà này anh Thiệu, nửa đêm hôm qua cậu đứng cạnh giường Sở Lâm làm gì thế? Tôi nửa tỉnh nửa mê thấy một bóng người, suýt nữa thì c.h.ế.t khiếp."

Tôi đang chuẩn bị ngủ thiếp đi. Nghe thấy câu này, tôi đột nhiên tỉnh táo, dựng tai lên như ăng-ten.

Một lúc sau, một giọng nói trầm thấp, dễ nghe bay đến từ chiếc giường xa nhất, với ngữ điệu vô cùng bình tĩnh: "Tôi hả? Cậu nhìn nhầm rồi, người bị mộng du là Tề Tử Khiêm mà."

"Thật không?" Tô Hạo chút hoài nghi cuộc đời, "Nhưng tôi cảm thấy người đó chiều cao giống anh mà."

?!

Tim tôi đập điên cuồng, sốc đến suýt nữa hét lên. Chẳng lẽ... người lén hôn tôi là Lương Thiệu?!

Ngay khi tôi đang do dự nên lau tương ớt đi không, Tề Tử Khiêm, người vẫn im lặng, bỗng lên tiếng: "Tô Hạo, cậu hơi xúc phạm người khác rồi đấy, tôi cũng đâu thấp."

"Vậy người đêm qua là cậu à?"

"Ờ..." Tề Tử Khiêm bẽn lẽn rụt đầu vào chăn, lẩm bẩm khẽ, "Cái tật mộng du của tôi rõ ràng đã lâu rồi không tái phát mà, chẳng lẽ thật sự là tôi?"

Phải nói rằng, Lương Thiệu là một cao thủ. Chỉ một câu nói ngắn gọn đã khiến hai chàng trai cùng lúc hoài nghi bản thân.

Trong bóng tối, tôi lặng lẽ vén bịt mắt lên, liếc nhìn về phía Lương Thiệu.

Anh ta nằm ngay ngắn trên giường, dáng ngủ cũng giống con người anh ta, quy củ đến gần như cứng nhắc, khiến người ta không thể nào liên tưởng anh ta với hành vi "hôn lén".

Tôi âm thầm lắc đầu. Không thể nào, tuyệt đối không thể là Lương Thiệu.

Cái miệng của anh ta quý giá lắm, bình thường còn keo kiệt lời nói, chứ đừng nói đến chuyện đi hôn một người đàn ông.

Hơn nữa, tôi từng nghe chính miệng anh ta nói đồng tính luyến ái "ghê tởm".

3.

Ngày hôm sau là cuối tuần, tôi ngủ đến khi nào tỉnh thì tỉnh.

Việc đầu tiên khi mở mắt là lấy điện thoại trên gối ra, bật camera trước.

Quả nhiên, miếng màng bọc thực phẩm đã bị mất một mảng tương ớt, và rõ ràng hình dáng của một đôi môi!

Cứ nghĩ đến cảnh vào đêm khuya thanh vắng, người đó lén lút bò dậy từ giường, rón rén đến bên giường tôi, cúi người xuống hôn lên môi tôi... rồi nếm trọn một miếng tương ớt siêu cay. Tôi không nhịn được đập giường cười phá lên.

Tiếp theo là thời khắc để "kiểm tra kết quả".

Với tâm trạng cực kỳ tốt, tôi xuống giường, mới phát hiện trong phòng chỉ một mình Lương Thiệu, đang ngồi trước bàn học của anh ta đọc sách.

"Tử Khiêm và Tô Hạo đâu rồi?"

Lương Thiệu quay lưng về phía tôi, không ngoái đầu lại trả lời: "Không biết." Giọng điệu còn lạnh lùng hơn bình thường vài phần.

Tôi bĩu môi. Xì, không biết thì thôi chứ, làm gì mà cái thái độ này, tôi chọc giận gì anh ta đâu...

Tôi bực bội quay người, định đi vào nhà vệ sinh. Nhưng ánh mắt lại vô tình liếc thấy một chỗ, bước chân bỗng dưng dừng lại.

Trên tấm kính cửa sổ lờ mờ phản chiếu khuôn mặt của Lương Thiệu. Nếu tôi không nhìn nhầm thì...

"Lương Thiệu, đồ của cậu rơi kìa."

Lương Thiệu không hề nghi ngờ, theo phản xạ quay đầu nhìn xuống đất.

Lần này thì tôi đã thấy rõ mồn một… Môi của anh ta đã sưng vù rồi!!!

Chương trước
Chương sau