Kết Cục Của Nữ Phụ Độc Ác

Chương 1

1

 

Không ai nói cho tôi biết rằng, sự tồn tại của tôi chỉ là một c ông c ụ.

 

Mãi đến khi cái kết đến và tôi bị mọi người khinh bỉ, tôi mới nhận ra mình chỉ là một nữ phụ đ ộc á c trong một cuốn tiểu thuyết sảng văn về nữ chính.

 

Tôi hèn hạ, vô sỉ, xảo quyệt, t i t iện, đ ộc á c, giả dối. Để giành giật đàn ông và tài nguyên với nữ chính, tôi đã làm rất nhiều điều sai trái không thể tha thứ.

 

Đúng vậy, những việc đó đều do tôi làm trong lúc tỉnh táo, bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.

 

Và qu ả b áo là, tôi bị c ông k ích trên mạng, bị ph ong s át, bị cả thế giới ph ỉ nh ổ, cuối cùng như một con ch.ó hoang cụp đuôi tr ốn trong góc tối mà sống lay lắt.

 

Tôi đúng là một kẻ khốn nạn t ội á c tày trời, đáng lẽ tôi phải xuống đ ịa ng ục, nhưng tôi không hề hối hận.

 

Điều này chỉ chứng minh tôi đã thua, chứ không chứng minh tôi sai.

 

Sinh ra từ đ áy xã hội, tôi chưa bao giờ thấy việc tr anh gi ành cho bản thân mình là sai cả.

 

2

 

Sinh ra không được mong đợi trên đời này, vì tiếng khóc rất to nên được đặt tên là Khương Đề.

 

Nhiều năm sau tôi mới biết, tiếng khóc của tôi là để khóc cho cuộc đời bi t.h.ả.m của chính mình.

 

Người cha cờ bạc, người mẹ nhu nhược, một gia đình nghèo rớt mồng tơi.

 

Đó chính là định mệnh của tôi.

 

Trước sáu tuổi, ngày nào mẹtôi cũng bị cha đ ánh b ầm d ập.

 

Cái tôi nhỏ bé bị cha nhấc bổng lên cao, tôi cứ nghĩ cha sẽ bồng tôi cưỡi ngựa, nhưng rồi lại bị ông ta mạnh bạo ném xuống sàn nhà lạnh lẽo, m áu văng khắp nơi.

 

Nhà không tiền đưa tôi đi bệnh viện, mẹ chỉ đặt tôi lên chiếc giường nhỏ hẹp, canh tôi suốt một ngày một đêm.

 

Trời sáng, tôi yếu ớt gọi mẹ.

 

Vẻ mặt mẹ sững sờ, ánh mắt kinh ngạc, nhưng duy chỉ không chút vui mừng.

 

Tôi mãi mãi không thể quên được.

 

Năm sáu tuổi, tôi đã sớm biết được nhiều chuyện. Lúc đó tôi đã nghĩ, lẽ mẹ không hề mong tôi tỉnh lại.

 

Sau sáu tuổi, cha thua rất nhiều tiền, và đã bán mẹ với tôi đi.

 

Mẹ mặc những chiếc váy hai dây h ở h ang, trang điểm đậm, sơn móng tay m áu đỏ.

 

Mẹ thật xinh đẹp. Thân hình mảnh mai, làn da trắng nõn, đôi mắt đen láy, và không còn vết bầm tím do cha đ ánh nữa.

 

Từ ngày đến đêm, lần lượt rất nhiều người đàn ông đi vào rồi lại đi ra khỏi phòng của mẹ.

 

Tôi ngồi ở cửa chơi điện thoại của mẹ, thấy người gửi tin nhắn c.h.ử.i mẹ là đ ồ t iện nh ân.

 

Tôi chọn cách phớt lờ, nhân vật trong game vừa ngã xuống lại hồi s inh.

 

Buổi họp phụ huynh tiểu học, mẹ tôi khác hẳn những người mẹ khác. Bà ấy trẻ trung, xinh đẹp, ăn mặc sành điệu, mái tóc uốn lượn m áu hạt dẻ, đeo kính râm, đi giày cao gót, thu hút mọi ánh nhìn.

 

Bạn bè ghen tị vì tôi một người mẹ xinh đẹp, sự tự tôn của tôi được thỏa mãn, đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của tôi.

 

Cho đến khi người nói mẹ tôi là "g ái", nói rằng bà ấy làm việc ở khu đèn đ ỏ, từng thấy bà ấy l ôi k éo với nhiều người đàn ông khác nhau.

 

Lập tức, tôi trở thành tâm điểm của sự chỉ trích, những á c ý trong sáng nhất của trẻ con đã thể hiện trọn vẹn trên người tôi.

 

Chuyện bị b ắt n ạt h ọc đ ường xảy ra với tôi là điều rất đỗi bình thường.

 

Bọn chúng viết những từ ngữ lăng mạ lên bàn học của tôi, chặn tôi ở góc khuất camera để tát tôi, tạt nước vào đầu tôi trong nhà vệ sinh.

 

Mẹ thấy vết thương trên người tôi, lập tức kéo tôi đến trường để tính sổ với những người đó.

 

Cha của kẻ cầm đầu bắt nạt tôi lại chính là một trong những khách hàng cũ của mẹ.

 

Cuối cùng, đứa trẻ đó đã chuyển trường.

 

Trước khi đi, nó rưng rưng nước mắt, hằn học nói với tôi: "Nếu không phải mẹ cô, cha mẹ tôi đã không ly hôn, rồi cả cô và mẹ cô sẽ phải chịu quả báo!"

 

Năm mười sáu tuổi, ông chủ của mẹ nói rằng tôi đã lớn, thể "tiếp khách" rồi.

 

Ánh mắt dâm tục của những người đàn ông dán chặt vào người tôi, nhìn tôi cứ như đang nhìn một món hàng.

 

Mẹ hút thuốc, lạnh lùng nhìn tôi, dường như cũng đang đấu tranh và băn khoăn.

 

Buổi tối, mẹ khoác chiếc áo lông vũ của bà ấy lên người tôi, nhét vào tay tôi một chiếc điện thoại và ba ngàn tệ, rồi đẩy tôi ra khỏi cánh cửa đó.

 

Mẹ biếtấy không thể thoát được, chỉ muốn tôi đi một mình.

 

Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là đôi mắt thất thần, mệt mỏi của mẹ.

 

Trong đêm đông lạnh giá, tôi mặc chiếc áo lông vũ của mẹ, cầm số tiền bà ấy đưa mà lang thang trên đường phố.

 

Tôi không biết phải đi đâu, nên lại lén lút quay về con hẻm lầy lội đó.

 

Tôi nghe thấy người nói, một thời gian trước một người phụ nữ đã treo cổ tự tử, trên miệng một nốt ruồi, dáng người gầy gò, khách làng chơi ra vào tấp nập.

 

Đó là mẹ tôi.

 

Tôi đã bỏ chạy. Trong đêm giao thừa, tôi khóc đến xé lòng.

 

Tôi dùng tiền của mẹ để thuê một phòng trọ rẻ tiền nhất, rồi tìm được một công việc làm công nhân trên dây chuyền sản xuất.

 

Những người trong nhà máy phần lớn là dân lao động ở tầng đáy xã hội.

 

Môi trường ngột ngạt giống như một cái lồng khổng lồ, giam cầm đủ loại lao động giá rẻ.

 

Những người chưa đủ tuổi thành niên như tôi cũng rất nhiều.

 

Tiểu Hoàng Mao đã tặng tôi một bó hoa hồng đỏ giữa những tiếng hò reo. Bó hoa kiểu dáng rất phô trương.

 

Khiến tôi nhớ đến mẹ.

 

m áu đỏ, chiếc váy hai dây bó sát đã trói buộc bà, cùng với son môi, móng tay của bà, giống như cơn ác mộng ngưng tụ từ m áu tươi, giam cầm cuộc đời ngắn ngủi của bà.

 

Toàn thân tôi lạnh toát, ném bó hoa xuống đất, những tiếng ồn ào xung quanh cũng dần nhỏ lại.

 

Tiểu Hoàng Mao tức giận vì bị bẽ mặt: "Mày nghĩ mày là cái thá gì? Giả vờ thanh cao à?"

 

Hắn bỏ đi, đám người xem náo nhiệt cũng tản ra.

 

Tôi dành dụm được một ít tiền ở nhà máy, rồi nghỉ việc và rời khỏi thành phố đó, đi đến thành phố Đàn, nơi mà ai ai cũng khao khát.

 

Cứ như một sự dẫn lối của số phận, tôi cảm thấy rằng nhất định sẽ một nơi thuộc về mình ở đó.

 

Thành phố của tiền bạc và d.ụ.c vọng này tồn tại đủ loại người, tôi hòa vào giữa họ, như một con chuột.

 

Để hòa nhập tốt hơn, tôi học cách ăn mặc theo phong cách của những cô gái trẻ thời thượng trên phố.

 

Tài sản tốt nhất mà mẹ để lại cho tôi, chính là gương mặt này.

 

Đủ xinh đẹp, đủ kinh diễm, cho dù suy dinh dưỡng quá gầy gò, chỉ cần trang điểm một chút cũng thể thu hút nhiều ánh nhìn.

 

Chương trước
Chương sau