Khi Quỷ Đọc Truyện Tranh

Chương 10

"Tôi nghĩ đã đến lúc đăng chương cuối rồi," tôi nói. Chỉ Phương Chấn mới thể cho chúng ta câu trả lời.

Trước ngôi mộ, tôi đã mang về con búp bê cầu nắng vỡ nát, treo lủng lẳng dưới mái hiên đổ nát của nhà họ Phương. Tưởng chừng sẽ là một khoảnh khắc căng thẳng, nhưng tôi và Cảnh sát Trần chỉ ngồi trong sân, mắt trừng mắt nhìn nhau.

Gió nổi lên, con búp bê sứ đung đưa theo gió. Chính vào lúc ấy, Phương Chấn xuất hiện.

Hắn không phải loại người dáng vẻ đại gian đại ác, ngược lại trông khá thư sinh, gầy yếu. Tất nhiên, nếu thể bỏ qua cây rìu trên tay hắn. Trên lưỡi rìu còn vương m.á.u tươi.

Cảnh sát Trần lập tức rút súng. "Anh đã g.i.ế.c ai?"

"Thật không ngờ năm đó dưới gầm giường lại một đứa như mày," Phương Chấn nhìn tôi, cười nói. "Cũng may tao không phát hiện, nếu không thì làm sao bộ truyện tranh tuyệt vời của mày được. Tao rất thích. Thật sự."

"Anh đừng thích, tôi sợ."

"Gan nhỏ thế." Phương Trấn tiến lại gần, cây rìu trên tay xoay vòng.

"Bỏ rìu xuống!" Cảnh sát Trần quát.

"Có bản lĩnh thì b.ắ.n c.h.ế.t tao đi." Hắn không coi khẩu s.ú.n.g ra gì, đi qua chúng tôi, đứng dưới mái hiên nơi treo con búp bê. "Mày thích búp bê cầu nắng không? Tao thích. Dì Nhu cũng thích. Đây là quà mẹ tao tặng cho dì Nhu, đáng tiếc bị vỡ mất rồi."

"Dì Nhu là ai? Hứa Tư Nhu sao?"

"Hứa Tư Nhu là ai chứ? Có phải mày còn muốn hỏi tao Hứa Du Ninh là ai không?" Phương Chấn ngồi bệt xuống đất. "Hứa Du Ninh từng đến gặp Trương Phong, mày biết không?"

"Trương Phong?" tôi nghi hoặc.

"Trương Phong chính là cái thằng ngốc Đại Trụ mà chúng mày vẫn gọi đấy! Bọn mày chỉ nhớ điều mình muốn nhớ, đến cả tên thật của người ta cũng chẳng ai thèm nhớ!"

"Vậy Hứa Tư Nhu chính là Nhị Nha mà mọi người vẫn gọi. Còn Hứa Du Ninh... là tao. Dì Nhu đào tao ra từ ngôi mộ, đặt cho tao cái tên đó, hy vọng tao sẽ sống cả đời như quân tử, bình an thuận lợi. Nhưng sau đó, Phương Kiện lại đổi tên tao thành Phương Chấn. Hứa Tư Nhu là cái tên mẹ tao đặt cho Dì Nhu trước khi bà mất."

"Tao tên là Hứa Du Ninh, không phải Phương Chấn. Quân tử du ninh, bình an thuận lợi," hắn lẩm bẩm.

"Một cái tên đẹp như thế, vậy tại sao mày lại dùng nó để g.i.ế.c nhiều người đến vậy?"

"Bọn họ đáng chết! Đáng chết!" Gương mặt Phương Chấn thoáng chốc biến dạng. "Trưởng thôn đáng chết, cả dân làng đáng chết, cả đám đồng nghiệp đáng chết! Tất cả là lỗi của bọn họ! Tao không sai!"

"Anh lấy tư cách gì nói họ đáng chết?" tôi lên tiếng, cố thu hút sự chú ý của hắn.

Quả nhiên, Phương Chấn cầm rìu lao tới. "Mày câm miệng!"

Cảnh sát Trần đã áp sát từ bên hông, lao lên đè Phương Chấn xuống đất. Cây rìu văng ra, sượt qua chân tôi.

"Mày câm miệng! Tao phải g.i.ế.c mày!" Phương Trấn bị đè dưới đất, gào rú điên dại.

Hậu Ký: Câu Chuyện Của Quỷ

Phương Chấn được đưa đi điều trị tâm thần. Trong vài lần thẩm vấn gián đoạn, Cảnh sát Trần đã phần nào tái hiện lại được câu chuyện của hắn.

Mọi chuyện bắt đầu từ Hứa Thi Tình. Cô là sinh viên đại học về làng dạy học tình nguyện, và đã cưu mang Hứa Tư Nhu (Nhị Nha), một đứa trẻ bị bỏ rơi. Cô hứa sẽ đưa Tư Nhu rời khỏi ngôi làng. Nhưng trước khi chương trình kết thúc, cô bị trưởng làng và Phương Kiện (cha của Phương Chấn) gài bẫy, hãm hại và giam cầm, ép phải lấy Phương Kiện.

Cô c.h.ế.t khi cố gắng trốn chạy trong lúc đang mang thai. Khi được chôn cất, đứa trẻ trong bụng cô, Hứa Du Ninh, cất tiếng khóc từ trong quan tài. Dân làng sợ hãi nhưng mặc kệ. Chính Hứa Tư Nhu, lúc đó mới 15, 16 tuổi, đã đào mộ suốt đêm để cứu đứa bé ra.

Cô đặt tên cho đứa bé là Du Ninh, theo mong ước của chị mình. Nhưng Phương Kiện sau đó đã đón cả hai về, đổi tên đứa trẻ thành Phương Chấn, và lạm dụng Hứa Tư Nhu khi cô lớn lên.

Hứa Tư Nhu dồn hết tình thương và hy vọng vào Du Ninh, mong cậu học hành thành tài để rời khỏi nơi này. Nhưng bi kịch nối tiếp bi kịch. Phương Kiện c.h.ế.t trong một tai nạn đáng ngờ. Trưởng làng ăn chặn hết tiền trợ cấp của hai chị em. Hứa Tư Nhu uất ức, lao lực mà sinh bệnh nặng. Cô gắng gượng sống đến ngày Du Ninh thi đại học, nhưng rồi cũng không qua khỏi. Du Ninh phải bỏ thi để chôn cất chị mình bên cạnh mẹ.

Chương trước
Chương sau