Chương 9
"Con quan tài?" Tôi bật loa ngoài.
"Muốn biết à? Chuyển tiền trước đã! Nói rõ thì tao đưa thêm 5 triệu."
"8 triệu, chốt." Cảnh sát Trần ra hiệu.
Từ lời cha tôi, chúng tôi biết được một vài chuyện về Phương Chấn. Sở dĩ gọi anh ta là "con quan tài" là bởi vì anh ta được sinh ra từ trong quan tài. Năm đó, mẹ của Phương Chấn khó sinh mà qua đời. Lúc hạ huyệt, đột nhiên trong quan tài phát ra tiếng khóc của trẻ sơ sinh. Người trong làng nghe thấy nhưng giả vờ như không biết, vẫn đem chôn như thường.
Đáng lẽ câu chuyện đã kết thúc ở đó, nhưng vài tháng sau, có người phát hiện đứa trẻ đó đã bị ai đó đào lên và lén nuôi dưỡng. Cả làng cảm thấy xúi quẩy nhưng cũng không dám g.i.ế.c trẻ con, sợ rước họa. Thế là Phương Chấn vẫn sống, nhưng sống bao nhiêu thì bị khinh bỉ bấy nhiêu.
"Vậy ai là người đào Phương Chấn ra?"
"Là một con bé còn nhỏ dại, tên là Nhị Nha hay Nhị Đản gì đó. Quên rồi, c.h.ế.t lâu lắm rồi. Hình như sau khi con bé đó chết, thằng Phương Chấn mới biến mất."
"Vậy còn Hứa Du Ninh thì sao? Có phải người trong làng mình không?"
"Nghe cái tên tri thức thế thì chắc chắn không phải người vùng mình rồi. Mày hỏi làm gì vậy? Gặp Phương Chấn rồi à? Tao nói mày tránh xa nó ra, đừng mang xui xẻo về cho tao!"
Lần này là tôi dập máy trước. Tôi nhìn Cảnh sát Trần. Anh nói: "Hai vụ tử vong đều xảy ra trước khi Phương Chấn rời làng. Chắc chắn có liên quan. Tôi sẽ bảo người điều tra."
Nhưng thời gian càng lâu càng nguy hiểm. Phương Chấn là một biến số không thể đoán trước, huống hồ có vẻ không chỉ có một mình hắn. Người tên Hứa Du Ninh kia rất có thể là đồng phạm, một cái bóng vô hình.
Đúng lúc chúng tôi không có đầu mối nào, không ngờ chính cha tôi lại cung cấp manh mối. Ông ta say khướt, hí hửng nói: "Cái người tên Hứa Du Ninh kia, mày đừng nói, đúng là có thể liên quan tới Phương Chấn đấy."
"Liên quan gì?"
"Hề hề, hôm nay tao thắng vui, nói miễn phí. Hứa Du Ninh có thể là người bên nhà mẹ của Phương Chấn. Mẹ nó, cái người c.h.ế.t khi sinh ấy, bà ta họ Hứa, tên Hứa Thi Tình. Sao, nghe cái tên tri thức kia có phải giống không?"
Nhưng khi Cảnh sát Trần điều tra theo hướng này thì phát hiện ra Hứa Thi Tình vốn dĩ không có người thân. Cô lớn lên ở cô nhi viện. Nói cách khác, không hề tồn tại cái gọi là người nhà họ Hứa. Tất cả manh mối lại một lần nữa bị cắt đứt.
"Cảnh sát Trần, hay là mình đến nhà tôi, căn nhà hồi nhỏ của tôi."
"Để bắt ba cậu à?" Cảnh sát Trần đùa.
Tôi biết anh ấy hiểu ý tôi. Tôi cập nhật một chương mới, nói rằng Quỷ sẽ quay về nơi mọi chuyện bắt đầu. Tôi tin Quỷ sẽ tới.
Tôi và Cảnh sát Trần đến nhà cũ của Phương Chấn. Nơi này đã hoang tàn đổ nát. Cha tôi cũng đi cùng. "Năm đó, Phương Kiện khi đang đập lúa thì ngã từ trên mái nhà sập một nửa này xuống, đầu đ.â.m trúng cái cuốc, nát bét," ông chỉ. "Tên 'con quan tài' đó đúng là sao xấu. Cả nhà trừ nó ra đều c.h.ế.t hết. Ba mạng người."
"Ba mạng?"
"Ừ, một ông bố, hai bà mẹ. Con bé đào nó lên khỏi quan tài ấy, dọn vào nhà Phương Kiện ở luôn. Chẳng phải coi như vợ rồi sao?"
"Lúc đó con bé bao nhiêu tuổi?"
"Chắc khoảng 15, 16."
Giữa những lời đồn thổi của dân làng, chúng tôi vẫn mót ra được vài thông tin. Hứa Thi Tình, mẹ Phương Chấn, có khả năng bị ép ở lại làng, có người nói do trưởng làng giữ giấy tờ. Cái c.h.ế.t lúc sinh của cô cũng đầy nghi vấn. Con bé Nhị Nha, người đào Phương Chấn lên, là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Sau khi Hứa Thi Tình tới, cô rất tốt với Nhị Nha nên cô bé mới đi đào đứa trẻ ra.
Nhị Nha c.h.ế.t vì bệnh. Khi dân làng phát hiện thì cô đã được chôn bên cạnh Hứa Thi Tình.
Hỏi vị trí mộ, tôi và Cảnh sát Trần mang hoa đến thăm. Tôi tưởng nơi đó sẽ đầy cỏ dại, nhưng không, trên mộ đầy hoa dại đang nở rộ. Cảnh sát Trần ngồi xổm nhìn dấu vết dưới đất: "Có người mới đến đây, vừa rời đi không lâu."
"Là Phương Chấn," tôi khẳng định, tay nhặt lên một con búp bê cầu nắng bị vỡ, đã được ai đó dùng băng dính dán lại vụng về.
Cảnh sát Trần thì đang nhìn chăm chăm vào tấm biển gỗ trước mộ. "Hứa Tư Nhu là ai vậy?"
Trên hai tấm biển gỗ, một ghi "Hứa Thi Tình", một ghi "Hứa Tư Nhu". Không phải Nhị Nha sao?