Chương 4
"Tôi không muốn vẽ nữa," tôi đáp. Chỉ có tôi biết đây không phải là giả.
"Chu Lâm, chúng ta đã ký hợp đồng rồi đấy. Cậu chắc là mình có đủ khả năng trả tiền vi phạm hợp đồng không?"
Tôi không có tiền đền hợp đồng, tôi chỉ có thể tiếp tục vẽ.
4 giờ sáng, ông lão tên Hoàng chuẩn bị đi làm sớm như thường lệ. Ông định ghé tiệm bánh bao bên đường mua đồ ăn, nhưng tiệm lúc này vốn phải sáng đèn lại tối om. "Chưa mở cửa sao? Nhưng mình đã ngửi thấy mùi nhân thịt rồi mà."
Ông Hoàng tiến lại gần, phát hiện trên cửa cuốn của tiệm có treo hai cục gì đó. Mắt ông lão hóa, nhìn không rõ. Ông cúi xuống sờ thử, đó là lớp vải lót trong xửng hấp bánh bao, ươn ướt. Ông Hoàng vừa thấy lạ vừa lấy kính lão ra đeo. Đến khi nhìn rõ, ông lập tức hoảng loạn ngồi bệt xuống đất.
Thứ đang treo đó không phải vải hấp bánh, mà là hai vợ chồng chủ tiệm, bị phủ vải hấp lên người. Tiếng còi cảnh sát phá tan màn đêm. Trong tiệm, cảnh sát tìm thấy các phần t.h.i t.h.ể còn lại trong những xửng hấp đang sôi sùng sục.
Tôi bị cảnh sát tìm tới.
Vụ làng chài trùng khớp, vụ tiệm bánh bao cũng trùng khớp. Cảnh sát đặt một sấp hồ sơ đã ố vàng lên trước mặt tôi.
"Hai vụ án này xảy ra gần sát thời điểm cậu đăng truyện, có khả năng là mô phỏng theo," viên cảnh sát nói. "Nhưng điều kỳ lạ là," anh ta chỉ vào tài liệu trên bàn, "16 năm trước, trước khi cậu đăng chương đầu tiên, cũng từng xảy ra một vụ tương tự. Nếu không nhầm, quê cậu chính là ở đó, đúng không?"
Tôi gật đầu.
"Vậy truyện của cậu là dựa trên vụ án đó. Theo hồ sơ, hung thủ khi đó đã nhanh chóng bị bắt và đã c.h.ế.t trong tù rồi. Cậu biết không?"
Tôi kinh ngạc nhìn viên cảnh sát: "Gã Đại Trụ ngốc... đã c.h.ế.t rồi?"
"Ừ. Vậy nhân vật hung thủ 'Quỷ' trong truyện cậu là có thật hay do cậu hư cấu?" Cảnh sát Trần nhìn chằm chằm tôi. Họ không phải không nghi ngờ tôi, nhưng sau khi điều tra, họ phát hiện tôi không có mặt ở hiện trường nên nghi ngờ mới giảm xuống. Tuy vậy, vẫn không loại trừ khả năng tôi có liên hệ gì đó với Quỷ.
"Những vụ sau có thể là do bắt chước, nhưng còn vụ 16 năm trước thì sao? Là cậu sáng tác dựa trên vụ án thật, hay là còn uẩn khúc gì?" anh ấy hỏi.
"Tôi nói ra, các anh sẽ tin sao?"
"Chúng tôi không chỉ nghe lời một phía, nhưng cậu chỉ cần nói ra những gì mình biết."
Sau 16 năm, cuối cùng tôi cũng nói ra sự thật mà tôi đã chôn chặt trong lòng.
Do đây là vụ án xuyên thành phố, lại xảy ra đã lâu, cảnh sát không thể kết luận ngay. Huống chi hung thủ năm đó đã c.h.ế.t trong tù, nghĩa là "chết không có đối chứng". Tôi là nhân chứng, nhưng cũng có thể là kẻ nói dối. Cảnh sát nói thẳng với tôi như vậy. Tuy nhiên, họ bảo sẽ cố gắng khởi động lại cuộc điều tra. Nếu hai vụ án gần đây không phải mô phỏng, vậy khả năng rất lớn là hung thủ thật sự năm xưa vẫn còn sống và đang tiếp tục g.i.ế.c người. Hơn nữa, hắn đã để mắt đến tôi.
Cảnh sát yêu cầu tôi tạm dừng đăng truyện, nhưng ngay hôm sau, biên tập đã tìm đến tôi. "Bây giờ đang là thời điểm hot nhất, cậu lại bảo ngừng à? Hoặc là cậu tiếp tục vẽ, hoặc là vi phạm hợp đồng. Tôi cho cậu ba ngày."
Tôi đã không đăng chương mới. Ba ngày sau, tôi về nhà và thấy một túi hồ sơ trên bàn. Tôi rất tức giận, vừa gọi điện cho biên tập vừa mở túi hồ sơ ra: "Anh làm sao có thể vào nhà tôi mà không xin phép?"
Giọng tôi đột nhiên nghẹn lại. Trong túi hồ sơ không phải là thư của luật sư.
"Alo, thầy Chu? Thầy đang nói gì vậy? Tôi có vào nhà thầy lúc nào đâu..."
"Không có gì, tôi gọi nhầm." Tôi cúp máy, tay run rẩy đổ đống ảnh trong túi ra. Giữa làn nước biển đen như mực, loạt ảnh liên tiếp ghép lại thành quá trình một người đang hoảng loạn giãy giụa cho đến khi chìm hẳn xuống biển.
Tôi giật mình quay lại, luôn có cảm giác ai đó đang dõi theo. Tôi kiểm tra khóa cửa, không có dấu hiệu bị cạy. Vậy mớ ảnh đó vào nhà tôi bằng cách nào?
Sau khi báo cảnh sát, họ cho tôi xem lại camera giám sát. Hành lang được lắp khá nhiều camera, nhưng không phát hiện gì bất thường. Cảnh sát xác nhận người trong ảnh chính là nạn nhân mất tích cuối cùng trên con thuyền đánh cá. Họ nhắc tôi phải cẩn thận, kẻ g.i.ế.c người có lẽ đã để mắt đến tôi rồi.
Hắn gửi ảnh đe dọa để ép tôi vẽ tiếp. Khả năng rất lớn đây là một fan cuồng của bộ truyện. Tôi đặt mua thêm camera, nhưng căn nhà giờ đây khiến tôi cảm thấy bất an tột độ.