Khi Quỷ Đọc Truyện Tranh

Chương 5

Chỉ trong khoảng thời gian tôi xuống lấy một gói hàng, chuyện lại xảy ra. Vừa vào nhà, tôi đã cảm thấy gì đó không đúng. Tấm thảm ở cửa bị xô lệch, dấu chân mờ mờ. Tôi cầm cây gậy bóng chày, rón rén tiến vào trong. Kiểm tra mọi ngóc ngách, tôi không thấy ai cả. Chắc là mình quá căng thẳng rồi.

Nhưng đột nhiên sau lưng vang lên một tiếng chuông "lanh canh".

Tôi quay đầu theo phản xạ và thấy thứ gì đó đang lao đến cực nhanh. Tôi chỉ kịp né người, thứ đó đập vào vai tôi. Cơn đau khiến tôi khuỵu xuống. Áo tôi dính đầy máu, bị xuyên thủng. Tôi rút vật thể đang cắm sâu trong vai ra. Đó là một viên đạn bằng băng, đang tan dần. Chiếc đồng hồ treo tường phía sau đã rơi xuống đất, vỡ tan. Bên trong mặt đồng hồ là một thiết bị b.ắ.n cực nhỏ.

Tôi lạnh cả sống lưng. Bẫy này được thiết lập đúng lúc tôi vừa xuống lấy đồ. Nếu tôi về sớm hơn...

Tôi lập tức cho viên đạn băng vào tủ lạnh rồi báo cảnh sát.

"Trong thiết bị b.ắ.n không dấu vết nào," Cảnh sát Trần nói. "Phán đoán ban đầu là nó sử dụng đá băng để hẹn giờ. Nhưng cái chuông này..." Anh cầm chiếc chuông nhỏ lên. "Nó không tác dụng gì trong thiết bị cả, ngược lại còn gây phản tác dụng. Điều này chứng tỏ người gài bẫy cố tình thêm tiếng chuông vào để cảnh báo cậu kịp né. Hắn không định g.i.ế.c cậu."

Tôi cảm thấy mình như con gà con dưới ánh mắt diều hâu, sinh mạng hoàn toàn nằm trong tay kẻ khác.

"Đội trưởng Trần, đã kiểm tra hết camera rồi, không phát hiện người lạ nào."

Nghe vậy, Cảnh sát Trần bước tới cửa sổ, nhìn lên rồi lại nhìn xuống. "Rõ ràng là người đã vào nhà nhưng không để lại dấu vết. Hoặc là hắn biết cách tàng hình," ông ta nhìn chằm chằm vào tôi, "hoặc là... hắn vốn dĩ đã ở sẵn trong nhà cậu."

Cảnh sát Trần đưa tôi về đồn, nói là để bảo vệ an toàn, nhưng tôi hiểu ông ấy đã bắt đầu nghi ngờ tôi, rằng tất cả những chuyện này thể là do tôi tự đạo diễn.

"Làm phiền cậu tiếp tục vẽ truyện nhé," Cảnh sát Trần nói khi mang laptop và bảng vẽ của tôi vào phòng thẩm vấn. "Địa điểm cụ thể, con người cụ thể, càng chi tiết càng tốt."

"Dụ rắn ra khỏi hang à?"

"Đây cũng là cơ hội tốt nhất để cậu chứng minh mình vô tội," Cảnh sát Trần gật đầu. "Cậu sẽ ngồi ở đây vẽ, không rời đi một bước nào cho đến khi xác định vụ án mới xảy ra. Nếu không gì xảy ra..."

"Vậy tôi là hung thủ à?"

"Không đến mức đó, nhưng cậu sẽ là nghi phạm hàng đầu. Thiên tài và kẻ điên đôi khi chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng."

Tôi chưa từng nghĩ ác mộng đeo bám tôi suốt bao năm lại ngày bị chính tôi đẩy sâu thêm như thế. Tôi cười khổ. Cuối cùng, chúng tôi quyết định địa điểm gây án tiếp theo là một chiếc xe buýt, tuyến K189.

Vài người trên xe bị c.h.ặ.t c.h.â.n treo lơ lửng trên tay vịn, còn hung thủ và các phần chân bị chặt thì biến mất. Xe buýt là một không gian kín, hệ thống giám sát dọc tuyến đã được kết nối với sở cảnh sát. Mỗi trạm đều cảnh sát thường phục theo dõi.

Sau khi truyện tranh được đăng tải, nó tiếp tục gây bão. Nhiều người hiếu kỳ còn kéo đến tuyến xe K189 để quay video, livestream, khiến việc bố trí của cảnh sát càng thêm khó khăn.

Nhưng mấy ngày trôi qua, vẫn không chuyện gì xảy ra.

"E rằng đã kinh động đến hắn rồi," Cảnh sát Trần nói. "Chúng ta phải nghĩ cách khác. Hãy nghĩ cách kích thích hắn, giống như lúc hắn chủ động tìm đến cậu vậy."

"Hắn tìm tôi là vì tôi không cập nhật truyện nữa!" Tôi ném bảng vẽ lên bàn. "Tôi không vẽ nữa!"

"Cậu nghĩ không vẽ thì sẽ không còn án mạng nữa sao?" Cảnh sát Trần đột ngột đứng dậy, một phút sau quay lại và vứt mấy tập hồ sơ lên trước mặt tôi. "Vì độ hot của bộ truyện, cảnh sát các nơi cũng chú ý và phát hiện trước khi cậu vẽ đã hai vụ án tương tự xảy ra ở nơi khác. Xem lại thì khả năng chính là cùng một kẻ sát nhân hàng loạt. Nên cho dù cậu không vẽ tiếp, hắn vẫn sẽ gây án. Mà như vậy thì càng khó đối phó hơn."

Ngón út tôi bắt đầu tê cứng. "Hay là... để tôi về nhà đi, biết đâu hắn sẽ lại tìm tôi."

"Không được, cậu vẫn chưa hoàn toàn rửa sạch nghi ngờ."

Tôi gục người vào lưng ghế, mệt mỏi. Tay tôi đang lướt trên bảng vẽ thì đột nhiên khựng lại. Tôi nhìn vào giao diện tài khoản, sửng sốt.

"Đưa điện thoại cho tôi! Có người đang dùng tài khoản của tôi cập nhật truyện!"

Chương trước
Chương sau