Chương 1
“Ta sớm muộn gì cũng sẽ ch .t trên giường của ngươi.”
“Đây chính là cái giá của việc thô/ng dâ m đó, tỷ phu.” Ta níu lấy đai áo hắn.
“Giang, Tử, Phù!” Phó Kiều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn nát hàm răng sau, “Ngươi có thể đừng gọi ta như thế được không? Ngươi định gọi cả trăm năm nữa chắc?”
“Một trăm năm thì lâu quá, đợi ngươi thật sự chết trên giường ta, ta sẽ thôi gọi.”
Phó Kiều thở dài một tiếng.
Tháng sau hắn sẽ Nam chinh.
Trước khi lên đường, hắn đặc biệt tới tìm ta, vụng trộm lần cuối.
Vì sao lại nói là vụng trộm?
Nam chưa cưới, nữ chưa gả, mà lúc này chúng ta đang giải y hoan lạc ngay trong khuê phòng tiểu các của ta.
Tiểu các vốn là nơi chứa sách, nơi ta theo phu tử đọc thơ hơn mười năm.
Ba tháng gần đây lại chứa một nam nhân.
Còn là nam nhân của tỷ tỷ ta.
Tỷ tỷ ta là đích nữ duy nhất của Phụ quốc đại tướng quân, đoan trang tú lệ, hiểu lễ biết thư, là mẫu mực chính thê trong mộng tưởng của bao nam tử.
Còn ta là thứ nữ duy nhất ông ta để lại bên ngoài — sinh ra bởi nhũ mẫu.
Không sai, nhũ mẫu.
Nghĩ tới liền buồn nôn.
Buồn nôn bọn họ, buồn nôn chính ta, buồn nôn cả Phó Kiều đang nằm trên thân ta.
“Phó Kiều, Phó Kiều…” Ta dùng móng tay bấm mạnh vào tấm lưng rắn chắc của hắn.
Hắn rên khẽ một tiếng vì đa/u, nhưng không dừng lại.
“Ngươi trở về, chẳng phải là để cưới Giang Triều Khuê sao?”
“Nàng là thái tử phi do Thánh thượng chỉ định.”
“Thế ta là ai?”
“Ngươi là Giang Tử Phù.” Hắn lấp liếm.
“Ta hỏi ngươi, ta rốt cuộc là ai?” Ta bỗng dồn sức, lật hắn ngã sang bên.
Cúi nhìn hắn từ trên cao.
“Để lát nữa hẵng nói, được không?” Hắn cầu xin ta.
Ta không đáp, cũng không cho hắn nhúc nhích.
Bởi chỉ có lúc này, Phó Kiều mới yếu ớt nhất.
“Trước là lương đệ của thái tử, sau là hoàng quý phi, rồi mẫu nghi thiên hạ, cuối cùng…”
“Ngươi làm sao chắc rằng ngươi sẽ sống lâu hơn ta?”
“Yêu tinh thì sao có thể chết sớm hơn người?” Thấy giọng ta mềm đi, hắn liền nhân thế xoay người phản công.
Ta biết, ta là yêu tinh không thể đưa ra ánh sáng.
Mấy tháng trước, khi hắn tới hạ sính cho Giang Triều Khuê, chính thất cười rạng rỡ nói: ba thư sáu lễ, mười dặm hoa hồng đưa dâu, mới là kết cục tốt đẹp nhất đời một nữ tử.
Ánh mắt bà nhìn ta, sâu xa đến mức nào.
Mẫu thân ta thì cúi đầu khom lưng, chật vật tủi hổ, trông càng già nua hơn.
Còn ta, vẫn nở nụ cười. Trong lòng thầm nói: cứ chờ đó, Phó Kiều sẽ chính minh bạch gả cưới ai.
Khi ta nghĩ câu ấy, thật ra còn chưa biết Phó Kiều là người tròn méo thế nào.
Chỉ bởi hắn là người mà Giang Triều Khuê muốn lấy.
Giang Triều Khuê không sai, hắn cũng không sai.
Chỉ là kiếp trước họ tạo nhiều nghiệt, kiếp này mới gặp phải ta.
Sau đêm đầu tiên ấy, Phó Kiều liền ra trận.
Trong tiểu các của ta, tấm đệm mềm tràn ngập dấu vết, hơi thở của hắn.
Hắn dặn: “Giang Tử Phù, chăn nệm không được giặt, không được thay, không được xếp, nếu không ta chẳng biết ngươi đã đưa ai lên giường này.”
“Ta chẳng lẽ không thể dẫn người khác tới?” Ta cố ý khiêu khích.
“Trừ phi ngươi muốn cùng hắn ch .t.” Hắn mang giày, xoay người rời đi, chẳng buồn ngoái lại.
Ta thật mong hắn ch .t nơi sa trường.
Còn hơn là chết trên giường ta.
Cớ vì sao hắn lại lên giường của ta, hắn từng thản nhiên đáp:
“Từ nhỏ gặp nhiều tiểu thư đoan trang, nhìn lâu đến phát ghê. Chỉ có ngươi, phóng đãng trời sinh.”
Ta hỏi: “Sao không tìm kỹ nữ mà nếm thử cho đã?”
Hắn nói: “Cái loại phóng đãng học được đó thật ghê tởm. Chỉ có ngươi, thiên tính vốn vậy.”
Ta coi như hắn đang khen ta.
Có thể nhờ một thân thể mà buộc chặt với thái tử, cũng chẳng tệ.
Dẫu sao, đây là mối quan hệ thuần khiết nhất đời ta — nam nữ ho/an ái, hòa làm một, còn những thứ khác chẳng là gì.
Ta khác Giang Triều Khuê, nàng chỉ cần ngồi trong khuê phòng cũng có người tới cầu thân.
Còn ta, chỉ có thể ch .t trong tiểu các này.
Có lẽ là bị hạ đ.ộc, cũng có lẽ là ngã ch .t.
Đợi ta ch .t rồi, bí mật về thân thế của ta cũng sẽ chôn vùi cùng x á.c.
Không ai muốn ta sống.
Nhưng ta vẫn muốn sống.
Không phải Phó Kiều thì sẽ là người khác: hoàng đế, thủ phụ, hay vị thượng thư đã bạc mái đầu.
Đều được cả.
Có lẽ bởi lối thoát quá nhiều, nên đêm hắn lại trèo cửa sổ vào, ta mới có thể bình thản như thế.
“Giang Tử Phù, ta sống sót, ngươi thất vọng lắm sao?”
“Không dám.”
“Không dám, tức là muốn.” Hắn tháo mũ sắt dính máu cùng bùn đất, suýt đập vỡ cả sàn gác.
“Trận chiến kết thúc rồi ư?”
“Chưa.”
“Vậy ngươi trở về…” Ta cười rạng rỡ hơn cả lúc thành thái tử phi, “Chẳng lẽ chỉ để ngủ cùng ta một đêm?”
Hắn nhắm chặt đôi mắt mỏi mệt, vùi đầu vào ngực ta, chẳng nói lời nào.
Sống mũi cao cứng chạm vào da thịt khiến ta đau rát.
Bởi hắn thực sự dùng sức.
“Rốt cuộc ngươi trở về làm gì?” Ta kéo mạnh tóc hắn, ép hắn ngẩng đầu.
“Xem ngươi có quyến rũ kẻ khác hay chưa.”
“Nếu có thì sao…”
Hắn chợt bóp chặt vai ta, ánh mắt mệt mỏi hóa thành mắt sói.
“Thanh đao dưới tay ta thêm một hồn quỷ cũng chẳng nhiều.”
Một lưỡi đoản đao kề sát cổ họng.
Lạnh buốt khiến ta rùng mình, da liền rách, rỉ m/á u.
“Không có quyến rũ ai khác.” Ta cắn môi, không dám mạnh miệng thêm chữ nào.
“Chứng minh thế nào?” Hắn vẫn không chịu buông.
“Giường lần trước ngươi đi, ta chưa từng động qua.”
“Chỗ khác cũng có thể.”
“Vậy thì ngươi cứ giết ta đi, ta lấy cái ch.ết để tỏ rõ lòng mình.”
Ta nhắm mắt, cắn răng, không thèm giảng đạo lý nữa.
Phó Kiều ném đoản đao sang một bên, bắt đầu cởi xiêm y của ta.
“Giặc thật sự chưa bình xong?”
“Thật sự chưa.”
“Vậy ngươi về làm gì?”
Không phải ta cố tình hỏi tới hỏi lui, chỉ là sợ hắn nhất thời bốc đồng rời khỏi tiền tuyến, nếu quốc gia sụp đổ, thì ta càng dễ bỏ mạng.
“Đã nói rồi, về xem ngươi có câu dẫn kẻ khác hay chưa.”
“Sao ngươi lại quan tâm phẩm hạnh của một nữ tử phóng đãng như ta?”
“Nữ nhân từng ngủ cùng ta mà còn đi ve vãn kẻ khác, ấy là sỉ nhục đối với ta.”
Phó Kiều vừa từ chiến trường trở về, lại lao vào một chiến trường khác.
Trận chiến này kéo dài trọn một canh giờ.
Hắn lại rơi vào trạng thái mệt mỏi, tựa hồ vừa đói vừa buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu, đặt chân ta lên eo hắn, mãn nguyện ngủ thiếp đi.
Tĩnh lặng được một lúc, hắn bất chợt nói:
“Giang Tử Phù, ngươi không nói dối.”
“Ngươi nhận ra bằng cách nào?”
“Bởi vì ngươi cũng rất nhớ ta.” Giọng hắn đầy đắc ý.
Sáng hôm sau mở mắt, người bên cạnh đã không còn.
Phó Kiều tiêu rồi.
Từ khoảnh khắc hắn khát khao ta phải giữ trọn một lòng, hắn đã tiêu thật rồi.
Ta có thể lấy mạng hắn, cũng có thể cùng hắn sống tiếp.
Truyện đến đây, ta thở phào nhẹ nhõm.
Thế gian này, có quá nhiều nữ tử si mê lời hứa và chân tình của nam nhân. Nhưng đó là thứ rẻ mạt và không đáng tin nhất.
Thậm chí còn chẳng bằng việc dùng thân thể để buộc hắn lại.
Ta muốn Phó Kiều đưa ta rời khỏi Giang gia, vĩnh viễn không quay đầu.
Dù cho có phải đi cùng Giang Triều Khuê.
Nhưng đến tháng thứ ba sau khi hắn Nam chinh, ta thực sự gặp một người khác.
Không phải câu dẫn, mà là gặp gỡ.
Ta uống rượu suốt một đêm trên chiếc thuyền hoa trôi giữa dòng Liễn Diễm.
Thật ra với ta, rượu chẳng khác gì nước lã. Dựa lan can nghỉ tạm, cũng chỉ bởi thức trắng cả đêm mà mỏi mệt.
Vị công tử kia gọi hai tiếng thấy ta không đáp, sợ ta ngủ mê mà rơi xuống nước, nên tự mình lên thuyền xem xét.
Nào ngờ bản thân hắn cũng say, bước chân loạng choạng, “bõm” một tiếng rơi xuống sông.
Đợi tiểu đồng chèo thuyền từ bờ tới nơi, công tử đã suýt chết đuối.
Ta đành nhào xuống, vớt hắn lên.
Gió đêm lạnh thấu xương.
Làm hắn tỉnh rượu, cũng làm ta hết buồn ngủ.
“Đa tạ cô nương cứu mạng,” hắn lau mặt, nói, “tại hạ là An Tiêu, gia phụ là An Hòa Nhân, Thị lang bộ Hộ.”
“Cứu mạng xong thường là đến đoạn lấy thân báo đáp.” Ta thấy hắn mặt mũi nghiêm túc, không nhịn được trêu một câu.
Không ngờ tiểu tử ấy mặt mày trắng trẻo, thoắt cái đỏ ửng lên.
Ta có tội.
Bình thường quen mồm nói mấy câu ác độc với Phó Kiều, suýt nữa quên mất bình thường nam nữ nên nói năng đàng hoàng thế nào.
“Được rồi, ta họ Giang, phụ thân là Phiêu kỵ Đại tướng quân.”
Sắc mặt An Tiêu hiện vẻ mừng rỡ.
“Không phải Giang Triều Khuê,” ta biết hắn đang nghĩ gì, “nàng ấy sao có thể nửa đêm mò ra ngoài.”
“Tại hạ thất lễ, Giang gia có tiểu thư khác cũng là lẽ thường.”
“Cũng chẳng tính là tiểu thư khác gì đâu, mẫu thân ta là nhũ mẫu của phụ thân ta.”
Hắn như đang phân tích mối quan hệ.
“Sao? Có thấy buồn nôn không?” Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, chờ mong.
“Buồn nôn.” An Tiêu đáp nghiêm túc, “nhưng là bọn họ buồn nôn, không liên can gì đến Giang cô nương.”
“Không liên can? Vậy ta là loại người gì?”
“Là người có lòng từ bi, dung mạo xinh đẹp, thông minh lanh lợi.”
“An công tử say rồi, mau về nhà đi.”
Ta vắt khô nước trên váy, tự mình nhảy lên bờ rời đi, không quay đầu lại.
“Vẫn chưa biết quý danh cô nương.” Giọng hắn có phần gấp gáp.
“Giang Tử Phù.” Ta sợ hắn nghe không rõ, bèn nói thêm: “Chữ Tử của màu tím, chữ Phù của hoa phù dung.”
Nhưng thiên hạ này, vốn chẳng có đóa phù dung nào màu tím cả.
Trên đường về nhà, đầu ta bắt đầu nóng lên.
Ta đành tự nhóm lửa, đun nước, đổ vào chậu mà ngâm mình.
Lấy khăn trùm mặt, nhắm mắt nghỉ ngơi.