Chương 7
Sáng sớm, thành phố vẫn còn chìm trong sương mờ. Tư Dao đứng trước cửa căn hộ cũ, trong tay là chiếc hộp nhỏ – chiếc nhẫn mà ngày trước Hàn Dịch đã trao cô trong lễ cưới, nay được cô giữ gìn như báu vật.
Ba năm trước, họ từng ly hôn trong những lời oán trách, những hiểu lầm chưa được giải tỏa. Nhưng giờ đây, sau tất cả sóng gió, cô mới hiểu ra: tình yêu không bao giờ sai, chỉ là đôi khi, con người vội vã bỏ lỡ nhau.
Hàn Dịch bước ra, dáng vẻ vẫn trầm lặng nhưng ánh mắt đã khác. Anh nhìn cô, như thể đang đọc từng dòng cảm xúc trong tâm hồn cô.
“Em… muốn gì?” – giọng anh ấm áp nhưng vẫn giữ sự trầm tĩnh vốn có.
Tư Dao nở nụ cười, bước đến trước mặt anh, lòng đầy can đảm:
“Anh à… em đã hiểu ra một điều. Dù anh có lạnh lùng, dù em có hiểu lầm, thì em vẫn yêu anh. Và lần này, em không muốn đánh mất anh thêm một lần nào nữa.”
Cô mở hộp, đưa chiếc nhẫn ra trước mặt anh. Ánh sáng sớm phản chiếu trên mặt kim cương, lấp lánh như niềm tin mới họ dành cho nhau.
“Anh… hãy đồng ý, cùng em bắt đầu lại. Lần này, em sẽ không buông tay.”
Hàn Dịch đứng im, ánh mắt trầm sâu nhìn cô. Rồi, trong khoảnh khắc tĩnh lặng, anh khẽ mỉm cười, bước tới, nắm lấy tay cô, nâng nhẫn lên đặt vào ngón tay cô:
“Em điên nhỉ… Nhưng được. Lần này, chúng ta sẽ không còn hiểu lầm, không còn chia xa.”
Tư Dao cười, nước mắt lấp lánh, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa khắp cơ thể. Bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu đau khổ, cuối cùng cũng dẫn họ trở về bên nhau.
Họ đứng đó, giữa thành phố đang dần tỉnh giấc, tay trong tay, như thể thế giới chỉ còn hai người. Lần này, tình yêu không còn chỉ là cảm giác, mà là sự lựa chọn, là quyết tâm cùng nhau vượt qua mọi thử thách.
“Anh à… em hứa sẽ không để bất cứ hiểu lầm nào chia rẽ chúng ta nữa.” – Tư Dao thì thầm.
Hàn Dịch siết tay cô nhẹ nhàng, giọng trầm ấm:
“Và tôi hứa, từ nay sẽ luôn ở bên em, dù thế nào đi nữa.”
Ánh nắng buổi sáng chiếu qua khung cửa, lấp lánh trên mặt họ. Hai con người từng lạc nhau, giờ đây đã tìm lại nhau, mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn, và sẵn sàng để cùng nhau viết tiếp câu chuyện tình yêu trọn vẹn.
Gương vỡ lại lành, nhưng lần này, họ sẽ không bao giờ buông tay.