Chap 12
21.
Khoảnh khắc Lục Dần Đình ném đứa trẻ xuống lầu, trong đầu anh ta tràn ngập khoái cảm của sự báo thù.
Rồi anh ta bị người khác tát cho một cái thật mạnh.
“Anh điên rồi sao? Đó là con ruột của anh! Hổ dữ không ăn thịt con, anh là súc sinh! Trả con trai cho tôi!”
Khi bị người ta điên cuồng đánh đập, Lục Dần Đình cuối cùng cũng gào lên sự giận dữ trong lòng.
“Đó là con riêng của Thẩm Như Quân! Tao mới không cần thằng rùa con này! Dựa vào cái gì mà cô ta có con riêng, còn tao lại không có một đứa con nào theo họ mình? Năm đó là do Thẩm Tự mạng lớn, sốt mười mấy tiếng đồng hồ vẫn không chết. Bây giờ là tầng mười bốn, cái nghiệt chủng đến cả ba là ai cũng không biết kia chắc chắn sẽ chết!” Nói xong, anh ta giơ nắm đ.ấ.m về phía người phụ nữ trước mặt.
“Mụ đàn bà điên từ đâu ra… Tiểu Lâm? Sao cô lại ở đây?”
Người phụ nữ nhân lúc anh ta dừng lại, cào cho mấy vết thật sâu trên mặt anh ta, nhìn anh ta với ánh mắt thù hận. Còn tôi nhìn khung cảnh này, không kiềm được mà vỗ tay thật to.
Nhân tiện, tôi kích thích Thẩm Tự đang đứng bên cạnh: “Người cha mà cậu yêu nhất, đã muốn g.i.ế.c cậu từ lâu rồi.”
Thẩm Tự với cái đầu trọc láng bóng, vẫn chưa kịp phản ứng lại từ sự kinh ngạc tột độ khi nghe chính miệng người cha mà nó tôn sùng như thần linh nói rằng muốn g.i.ế.c mình.
Tôi vẫn tiếp tục buông lời châm biếm: “Cậu không họ Lục thì không phải là con trai của anh ta. Dù sao thì quyền mang họ và quan hệ huyết thống đều là mạng sống của anh ta. Thế nên anh ta lại sinh thêm một đứa nữa ở ngoài. Ba của cậu không cần cậu nữa rồi.” Thiếu đi một thứ thì từ một đứa trẻ hoàn chỉnh sẽ biến thành một quái thai thiếu sót.
Quả thật kỳ lạ.
Lục Dần Đình cũng phản ứng lại, ngẩn ngơ đứng tại chỗ: “Đó là con trai của tôi?”
Tôi đứng từ xa, nhìn biểu cảm của anh ta như thể trời sập vậy.
Anh ta phát điên gào thét với người phụ nữ kia: “Chẳng phải tôi bảo cô trốn thật xa sao? Tại sao cô lại bị cô ta phát hiện? Tại sao cô không bảo vệ con trai của mình cho tốt?”
Khi bị cảnh sát khống chế nằm xuống đất, anh ta không hề nhìn thấy, người phụ nữ phía sau lưng có vẻ mặt khoái chí như thể đã trả được thù lớn.
Thẩm Tự vẫn đứng tại chỗ, niềm tin của nó dường như đã sụp đổ trong khoảnh khắc này.
Tôi khẽ nói: “Cậu nghĩ cậu không nhận được tình cha là vì anh ta không về nhà sao?”
“Không phải. Là vì anh ta căn bản không yêu cậu, thằng bé ngốc.” Còn tôi đã cho nó rất nhiều tình yêu rồi, nhưng nó lại không thỏa mãn, tôi cũng không biết phải làm thế nào để lấp đầy cái hố không đáy đó.
Cho nên, dù là nhiều hay ít hay không có gì, cũng không còn quan trọng nữa.
Khi tôi quay lưng rời đi, Thẩm Tự hoảng loạn muốn nắm lấy tay tôi: “Mẹ!”
Tôi dừng bước lại: “Đây là lần đầu tiên cậu gọi tôi là mẹ, cậu biết không? Lúc nhỏ tôi cũng từng vô cùng mong cậu gọi tôi là mẹ, nhưng cậu tình cảm nhạt nhòa, chỉ gọi tôi là mẫu thân.” Cho đến khi tôi nghe thấy nó gọi Lục Dần Đình là “ba”.
“Nhưng cũng chỉ giới hạn ở lúc nhỏ thôi.” Cách xưng hô gửi gắm tình cảm, không còn tình cảm nữa, tự nhiên cũng không còn để tâm nữa.
Có lẽ không phải Thẩm Tự tình cảm nhạt nhòa, mà là duyên phận giữa chúng tôi mỏng manh.
22.
Trước khi Lục Dần Đình bị bắt, chúng tôi đã chính thức ly hôn.
“Tôi sẽ không đồng ý ly hôn! Thẩm Như Quân, cô hại tôi ra nông nỗi này, còn muốn đá tôi văng đi? Tôi nói cho cô biết, nếu cô không cứu tôi ra, thì cả đời cô cũng đừng hòng thoát khỏi một người chồng phạm tội!”
Tôi cười: “Tôi không đến để xin phép anh đồng ý, tôi đến để gửi cho anh bản án. Cảm ơn anh bao năm nay không về nhà, còn đi khắp nơi lan truyền bằng chứng ngoại tình của mình.” Tình cảm không hòa hợp, sống ly thân hai năm, hai điều kiện này đã thỏa mãn không biết bao nhiêu lần rồi.
Khi Thẩm Tự xuất gia, tôi đã khởi kiện. Bản án đã được gửi đến nhà họ Lục. Là ai đã ký nhận, thì không thể biết được.
Phía trước là hang sói, phía sau là hang cọp, anh ta cũng không còn bất kỳ cán cân nào để lật ngược tình thế nữa.
Trước khi tôi đi, anh ta hỏi tôi: “Tại sao lại chọn tôi?” Rõ ràng ban đầu tôi có rất nhiều đối tượng để chọn.
“Tôi chỉ muốn có một đứa con, còn ba của đứa bé là ai, điều đó không quan trọng.” Kết hôn với tôi là một chuyện mà bao nhiêu người tha thiết mong cầu, chọn ai cũng như nhau, chỉ là Lục Dần Đình tình cờ trở thành người may mắn mà thôi.
Nhớ lại xem có gì đặc biệt không, có lẽ là vì tôi rất hài lòng với ngoại hình của mẹ anh ta. Và khi kết hôn với tôi, Lục Dần Đình vẫn là một trang giấy trắng sạch sẽ, dù tôi cũng không hề dùng bút viết lên đó, nhưng ít nhất Thẩm Tự đã được đảm bảo.
Tôi là con gái độc nhất được sinh ra khi ba mẹ đã ở tuổi trung niên, vừa lớn lên đã phải đối mặt với nỗi đau ba mẹ già đi, nhưng tôi lại lớn lên trong tình yêu thương đủ đầy.
Có một ngày tôi gặp ác mộng, mơ thấy mẹ qua đời, khóc từ trong mơ đến khi tỉnh dậy, cả ngày đều sống trong sợ hãi. Lúc đó tôi đã nghĩ, có lẽ có một đứa con là một lựa chọn không tồi.
Bây giờ mới phát hiện ra, đó là một sai lầm lớn.