Mẹ Tôi, Người Con Gái Năm Ấy
An Nhiên Một Đời
Khi mang cà phê đến cho vị sếp lạnh như băng của mình, tôi phát hiện ra một bí mật động trời.
Trên bàn làm việc của anh ta đặt một tấm ảnh — trong ảnh là một người phụ nữ tóc ngắn, môi đỏ, phong cách quyến rũ và sang trọng.
Tôi nhìn tấm ảnh mà ngẩn người.
Người phụ nữ trong ảnh, tôi nhìn thấy mỗi ngày.
Ngay cả nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt — kích thước và vị trí đều giống y đúc!
Không lẽ… đó là mẹ tôi?!
Sếp nhìn tôi đang ngây ra trước tấm ảnh, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Chỉ một ánh mắt thôi, tôi đã sợ đến mức lùi về sau một bước.
“Cô định nhìn đến bao giờ?”
Đôi mày lạnh lẽo của anh ta hơi nhướng lên, một tay cầm ly cà phê trên bàn. Làn hơi nóng mờ mịt phủ lên gương mặt vốn lạnh nhạt ấy, khiến anh ta càng thêm mơ hồ và… đẹp đến mức không thật.
Đẹp trai thật đấy. Đứng cạnh mẹ tôi chắc chắn rất xứng.