Chương 1
1.
Tôi xin nghỉ hai tháng, giờ chỉ còn hai mươi sáu ngày nữa là phải trở về công ty.
Tôi và cậu trợ lý nhỏ cứ thế mà nghỉ phép ở một thị trấn nhỏ ven biển.
Hôm đó, trợ lý bỗng cầm điện thoại đưa đến trước mặt tôi: “Ảnh đế Từ lên hot search rồi kìa.”
Tim tôi bỗng chùng xuống một nhịp.
“Anh ơi, anh có muốn xem không?”
Tôi theo phản xạ đẩy tay cậu ấy ra, “Không xem, em tự xem đi, tránh xa anh ra.”
“Nhưng mà anh ấy đang khen anh đấy, không xem một chút à?”
“Lâm Mộc, em mà cứ như thế là anh giận đấy nhé. Em thừa biết vì sao anh phải trốn đến đây mà.”
Lâm Mộc thở dài, “Chính vì biết nên em mới muốn anh xem đấy thôi. Ngày nào anh cũng chỉ biết đọc sách rồi ngẩn người, em sợ cứ thế này thì bệnh tương tư chưa khỏi, bệnh tâm thần đã phát rồi.”
“Anh Viên à, hay là anh cứ liều một phen đi, đi tỏ tình với Ảnh đế Từ đi. Thành thì hai người ở bên nhau, không thành thì biết đâu anh lại dứt khoát được ngay.”
Tôi đảo mắt một vòng, “Từ Uyên thẳng băng như cột điện trước cửa ấy, anh mà chạy đến tự vả vào mặt thì còn thể diện nào nữa? Lực tay của anh ấy em cũng biết mà, mỗi lần anh ấy vật lộn với anh, anh đâu có cử động được.”
Vừa nói thế, tôi lại nghĩ đến vài cảnh trong phim. Bị anh ấy ghì xuống bàn, hai cổ tay bị một tay anh ấy khống chế, tay còn lại thì cởi cúc áo sơ mi của tôi.
Tôi lắc mạnh đầu. Không được nghĩ, tuyệt đối không được nghĩ đến!
Tôi bực bội cầm chai rượu bên cạnh lên uống.
Uống cạn một chai, tôi nhìn Lâm Mộc vẫn đang hóng hớt, hỏi, “Khen anh cái gì?”
Lâm Mộc lại định đưa điện thoại đến. Tôi trực tiếp nhắm mắt lại, “Đừng để anh thấy mặt anh ấy!” Một khi đã thấy mặt anh ấy, công cuộc cai nghiện sẽ đổ sông đổ bể hết.
Khuôn mặt của Từ Uyên đúng chuẩn mẫu người lý tưởng của tôi. Nếu không phải anh ấy là diễn viên hạng A, tôi đã nghĩ bộ phim này là một cái bẫy dành riêng cho tôi rồi.
Vai diễn của tôi do chính Từ Uyên chọn, giúp tôi nổi bật giữa hơn một trăm người để trở thành nam chính. Tôi đã lỡ sa ngã, không thể tự cứu vãn.
Lâm Mộc trực tiếp bật loa ngoài.
“Thầy Từ, thế diễn viên đặc biệt có thần thái mà thầy vừa nói đến là ai vậy ạ?”
Giọng cười của Từ Uyên vang lên, “Cậu ấy tên là Viên Trạch, còn là một đứa trẻ, tuổi không lớn nhưng diễn xuất lại rất tốt, cũng rất biết dấn thân. Tôi đặc biệt thích cậu ấy.”
Tim tôi lại hẫng đi một nhịp. Đừng rung động, đừng rung động. Những lời anh ấy nói, cả ánh mắt của anh ấy nữa, nhìn ai cũng có vẻ rất chân tình. Mình tuyệt đối không được sa ngã, nếu không, sẽ vạn kiếp bất phục!
“Phim của chúng tôi chắc sắp chiếu rồi, mọi người có thể xem thử. Diễn xuất của cậu ấy thực sự rất hay, ngôn ngữ cơ thể cũng đặc biệt tốt. Tính cách của đứa trẻ này cũng hay nữa.”
“Haha, nghe là biết thầy Từ thực sự rất thích cậu ấy rồi ạ?”
Từ Uyên cười nhẹ, “Đúng vậy, cậu ấy diễn vai người yêu của tôi mà, đến lúc đó các bạn sẽ yêu cậu ấy thôi.”
Tôi bất lực nhắm mắt lại. Tôi có thể tưởng tượng được biểu cảm khi anh ấy cười nhẹ. Khóe môi hơi cong lên, ánh mắt long lanh như muốn hút người khác vào.
Tôi nhớ lại, ngày đóng máy, anh ấy cũng có biểu cảm đó, nắm tay tôi không buông, nói: “Tiểu Trạch, giữ liên lạc nhé, lúc nào rảnh thì tìm anh chơi!”
Lúc đó tôi đã trả lời thế nào nhỉ? Tôi cười mắt cong cong nói: “Được ạ, anh Uyên.”
Rồi ngày hôm sau, tôi bẻ sim điện thoại, khóa điện thoại vào vali có mật khẩu và đưa cho Lâm Mộc.
2.
Tôi cứ nghĩ sau hai tháng “cai nghiện”, mọi thứ sẽ ổn thỏa, nhưng rồi một tin dữ ập đến.
Hôm đó, tôi vừa làm lại sim điện thoại, Lâm Mộc đã bảo quản lý tìm tôi.
Tôi bắt taxi đến công ty, vừa mở cửa phòng họp, tôi đã giáp mặt với Từ Uyên đang ngồi ở đó. Tôi hoảng đến mức sặc nước bọt.
“Sao thế?” Chị Trần chạy tới, vỗ lưng tôi.
Phải mất chừng ba phút tôi mới hoàn hồn.
Trong ba phút đó, Từ Uyên cứ nhìn tôi chằm chằm, không có bất cứ biểu cảm nào. Mặt không cười, mắt không chút ý cười, cứ như đang nhìn một người xa lạ.
Tim tôi nhói đau, tôi hít một hơi thật sâu. Đây chẳng phải là kết quả tôi mong muốn sao?
Trước đây, ánh mắt anh ấy nhìn tôi luôn tràn ngập sự chân tình, giờ anh ấy không còn cái vẻ chân tình đó nữa, đây không phải chính là điều tôi mong muốn sao?
“Nghe nói hôm nay cậu về sau kỳ nghỉ, nên tôi qua đây bàn bạc một chút. Đạo diễn muốn chúng ta quay lại lồng tiếng.”
Mắt tôi mở to.
“Đạo diễn bảo giọng cậu rất hợp với nhân vật, nên cậu cứ thử xem. Nếu được thì sẽ để cậu tự lồng tiếng.” Nói xong, anh ấy quay sang chị Trần, “Chị Trần này, sắp tới có thể cần hai bên phối hợp tuyên truyền phim, có vấn đề gì chúng ta trao đổi ngay.”
Chị Trần liếc nhìn tôi, “Được, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp. Cậu bận như thế mà hôm nay còn cố tình chạy đến đây.”
Từ Uyên cười khẽ, “Vâng, bận lắm ạ. Chỉ tiếc là, mọi sự bận rộn đều thành công cốc. Vậy tôi đi trước đây.”
“Ừ.” Chị Trần cười tươi, “Tiểu Trạch, ra tiễn thầy Từ đi.”
Tôi đứng dậy như người mất hồn, nhưng lại bị Từ Uyên giữ vai ấn trở lại ghế, “Không cần đâu. Tôi tự đi được rồi. Hai người cứ làm việc đi!”
Anh ấy vỗ vai tôi rồi rời đi.
Tôi ngẩn người nhìn anh ấy mở cửa phòng họp và bước ra ngoài. Xem ra, anh ấy đã thoát vai rồi. Quả nhiên là Ảnh đế, giỏi thật!
Tôi kìm nén cơn đau thắt trong lòng, cùng chị Trần bàn bạc chi tiết.