Chương 2
3.
Tối về nhà, tôi cắm sim vào điện thoại, đăng nhập Wechat thì phát hiện không có tin nhắn mới nào.
Tôi quăng chiếc gối ra xa.
Đồ m.á.u lạnh, vô tình. Rõ ràng lúc đóng phim trông yêu tôi đến thế, đáng ghét, đáng giận!
Nhưng điều khiến tôi tức giận nhất, vẫn là chính bản thân mình không có ý chí. Người ta đã ổn rồi, thoát vai thành công, còn tôi vẫn cứ mắc kẹt mãi.
Đặc biệt là khi nghĩ đến việc sắp tới phải cùng đi lồng tiếng cho nhân vật, tôi lại cảm thấy toàn thân đau nhức, khó chịu.
Khi tôi chuẩn bị đi tắm rồi ngủ, Wechat bỗng ting một tiếng.
Anh Uyên: [Áo đấu mà lần trước cậu nói với tôi, tôi đã có rồi. Ngày mai tôi sẽ mang đến nhà cho cậu, đợi tôi nhé.]
Tay tôi run lên, chiếc điện thoại rơi xuống đất. Lại còn tốt với tôi như thế, làm sao tôi thoát vai đây...
Tôi cắn răng, nhặt điện thoại lên trả lời: [Không cần đâu ạ. Sáng mai tôi ra ngoài sớm.]
Từ Uyên: [Ồ, vậy bây giờ tôi mang qua cho cậu.]
Tôi lại cắn răng tiếp: [Thế thì mai tôi không ra ngoài nữa, đợi anh mang đến rồi tôi mới đi.]
Từ Uyên: [Thế à, vậy được rồi. Cậu vừa về, chắc mệt rồi, nghỉ sớm đi.]
Tôi quăng điện thoại lên giường, rồi tự quăng mình lên theo. Có ai đó cứu tôi với, tôi cảm thấy mình sắp nghẹt thở đến nơi rồi!
Tôi nhắn tin cho bạn thân: [Tiểu Thanh, tao cai nghiện về rồi, nhưng thất bại rồi, cứu tao với!]
Mười giây sau, Tiểu Thanh trả lời: Có khi nào mày chỉ thích nhân vật của anh ấy trong phim thôi không? Mày thích cái vai diễn đó, với cả tính cách của anh ấy trong phim nữa đúng không? Có lẽ mày không thích con người thật của anh ấy đâu.]
Tôi đột nhiên giật mình. Cậu ấy nói có lý thật!
Tôi vào trang web, tìm lại truyện gốc, đọc lại một lần nữa. Và rồi, một lần nữa, tôi lại yêu nam chính.
Nhưng lần này, tôi điên cuồng tự thôi miên mình, tôi yêu nhân vật trong sách, tôi yêu nhân vật ảo, tôi không hề yêu Từ Uyên.
Chính là như vậy!
4.
Sáng hôm sau, Từ Uyên đã mang áo đấu đến cho tôi. “Tôi tìm rất nhiều bạn bè mới có được đấy, vừa gửi từ Mỹ về đấy.”
Sau khi đặt áo đấu và bữa sáng xuống, anh ấy ngước lên, xoa đầu tôi.
Tôi cố nhịn, không né tránh. Tôi vừa lăn từ trên giường dậy, tóc tai bù xù. Trong lòng, tôi không ngừng niệm chú: Tôi yêu nam chính, không phải Từ Uyên.
Từ Uyên nhìn đồng hồ, “Tôi phải ra sân bay ngay đây, hai ngày tới sẽ hơi bận một chút. Nhưng có thời gian tôi sẽ liên lạc với cậu, có việc gì thì cứ nhắn tin cho tôi, biết chưa?”
“Máy bay sớm thế ạ?”
Anh ấy cười, “Nếu không thì sao tôi lại muốn mang đến cho cậu từ tối qua? Vì sáng nay phải đi gấp, tối lại phải tham gia một sự kiện, tôi phải qua đó chuẩn bị. Nhớ chưa? Nhắn tin cho tôi, khi nào cầm được điện thoại tôi sẽ trả lời.”
Tôi cúi đầu, nhịn một lúc rồi vẫn hỏi ra, “Trước giờ anh có nhắn tin cho tôi đâu.”
“Tôi không nhắn tin cho cậu à?” Anh ấy nghi hoặc, “Đưa điện thoại cho tôi xem nào.”
Tôi theo phản xạ đưa điện thoại cho anh ấy.
Anh ấy quen tay mở khóa bằng vân tay.
Khoảnh khắc mở khóa thành công, cả tôi và anh ấy đều sững lại một giây.
Anh ấy chỉ sững một thoáng, rồi tiếp tục lướt ngón tay vào Wechat. Anh ấy vẫn nằm trong danh sách trò chuyện được ghim của tôi.
Anh ấy bấm vào xem vài tin, rồi bỗng bật cười: “Viên Trạch, được lắm.”
Trả điện thoại lại cho tôi, anh ấy dùng lực nhéo nhẹ dái tai tôi, “Không được tắt máy, không được không nghe điện thoại, không được biến mất. Tối nay đợi điện thoại của tôi. Sáu trăm chín mươi mốt tin Wechat của tôi c.h.ế.t oan lắm, tôi phải đòi lại công bằng cho chúng!”
Tôi giật mình vì cú nhéo của anh ấy. Động tác vốn đã quen thuộc khi diễn, giờ lại khiến tai tôi đỏ bừng lên.
Chắc chắn là vì tai tôi quá nhạy cảm, lần này lại không có sự chuẩn bị trước, nên không thể trách tôi đã không kiểm soát được biểu cảm. Đến khi tôi phản ứng lại những lời anh ấy nói, anh ấy đã đóng cửa rời đi rồi.
Sáu trăm chín mươi mốt tin Wechat?
Anh ấy đã nhắn tin cho tôi trong những ngày tôi mất liên lạc sao?
Tim tôi không ngừng nhảy múa. Tôi cố mím môi, không để nó cong lên.
Đừng cười! Không được cười!
Tôi yêu nam chính, không phải Từ Uyên. Không được vui mừng!
Tôi ăn diện thật bảnh bao rồi ra ngoài, Lâm Mộc thấy vậy còn bảo tôi trông rạng rỡ hẳn lên.
Hai tháng nay tôi suy sụp đến mức cậu ấy không chịu nổi, cứ luôn tìm cách cho tôi gặp bác sĩ tâm lý.
5.
Chiều nay tôi có một buổi thử vai, nên sáng nay tôi định đi làm tóc cho hợp với nhân vật gốc.
Đến trường quay, tôi còn chưa kịp nói gì, một cô gái mặc áo lông xù đã nhảy ra.
“Woa, em thấy người thật rồi!” Cô ấy đưa tay ra, “Viên Trạch xin chào! Em là tác giả gốc, Cấn Cúc Cúc. Bộ phim của anh và Từ Uyên, tác giả gốc cũng là em đó.”