Chương 5
16.
Buổi họp báo của tôi được tổ chức đúng hẹn.
Đây sẽ là một buổi họp báo mang ý nghĩa vượt thời đại. Phương thức giao tiếp hoàn toàn mới, ý tưởng tấn công cho trò chơi thực tế ảo toàn phần, cách thức lưu trữ thông tin hoàn toàn mới…
Loại sóng tần số này có thể mang lại vô tận tài sản, có thể tạo phúc cho xã hội loài người. Những kẻ tấn công tôi, cuối cùng đều ứng nghiệm lời nguyền, trở thành viên gạch trong bản thiết kế đế chế thương mại của tôi.
Giá trị bản thân tôi tăng vọt, trong một thời gian tôi trở thành nhà đầu tư, nữ doanh nhân có dũng khí và tầm nhìn xa nhất, không ai sánh bằng.
Giữa ống kính chĩa thẳng của các phóng viên, đèn sân khấu họp báo bật sáng. Mọi thứ đã sẵn sàng.
Nhưng ngay trước khoảnh khắc tôi bước lên sân khấu, biến cố bất ngờ xảy ra!
Vẻ mặt phóng viên dưới khán đài khác lạ.
Mọi người xì xào bàn tán.
Tôi thoáng thấy Thời Cảnh và Hứa Âm Uyển dưới khán đài.
Bạch Y Nhiễm xông vào hậu trường, giận dữ bốc lên: “Bà đây muốn lột da bọn nó! Phất Tuyết, tao đã nói với mày rồi, đừng nhân từ với bọn nó quá, mày xem cái này đi!”
Tôi nhìn màn hình điện thoại cô ấy.
Đó là một tin tức hot đang leo thang từng phút. Nó bắt nguồn từ mạng nội bộ Đại học Q, ngày càng lan rộng, vượt ra khỏi phạm vi trường học.
Chuyện nữ tổng giám đốc trẻ tuổi nhất nhà họ Giang bắt nạt bạn học đang gây xôn xao. Những lời tôi mắng Hứa Âm Uyển và Thời Cảnh, càng khiến cư dân mạng tranh luận gay gắt:
【Có tiền mà vô đức, trời nên sáng rồi!】
【Người bình thường chúng ta đáng bị sỉ nhục sao?】
【Tôi ghét nhất là bạo lực học đường, em trai tôi vì bạo lực học đường mà mắc bệnh trầm cảm… Kẻ bắt nạt đáng bị ngàn đao vạn đoạn!】
Một số cựu thành viên hội đồng quản trị của Giang Thị liên kết lại, dấy lên làn sóng phản đối tôi tiếp tục giữ chức, lý do là lộ bí mật: Rất nhiều kế hoạch tuyệt mật của Giang Thị mà chỉ tôi mới biết đã bị tiết lộ.
Họ cáo buộc tôi phạm tội.
Giá cổ phiếu đang tăng mạnh của Giang Thị chao đảo, ẩn chứa nguy cơ sụp đổ.
Tôi trấn an vỗ vỗ tay Bạch Y Nhiễm. Cô ấy đang lo lắng đến mức dùng năm tài khoản phụ để chửi người trong bài đăng đó, lại còn muốn gọi điện thoại nhờ người gỡ tin hot.
Tôi trao cho cô ấy một ánh mắt an tâm.
Cô ấy bình tĩnh lại, thở phào: “Đúng rồi, tao tức đến mức hồ đồ rồi, tao quên mất, làm sao mày có thể đánh một trận mà không chuẩn bị sẵn sàng được?”
17.
Dưới sự chú ý của mọi người, tôi bước lên sân khấu. Mỗi bước đi đều vững vàng và điềm tĩnh.
Chiếc micro đầu tiên chĩa thẳng vào tôi, không hề khách khí, lời lẽ sắc bén: “Tổng giám đốc Giang, bất kể cô công bố điều gì, liệu có thể tạo phúc cho nhân loại hay không, phẩm chất con người là điều quan trọng nhất. Đặc biệt là khi cô nắm giữ công nghệ này, ở một mức độ nào đó có thể làm giả, liên quan đến quyền riêng tư của con người, cô gặp chuyện như thế này, làm sao công chúng tin tưởng cô sẽ thực sự trở thành một doanh nhân vì dân?”
Thời Cảnh đội mũ lưỡi trai và Hứa Âm Uyển ngẩng đầu lên, cười khiêu khích tôi.
Tôi cũng cười.
Nụ cười đầy sự tự tin.
Tôi giơ tay nhấn nút màn hình: “Về điều này, tôi không có gì để nói, sự thật thắng hùng biện.”
Một loạt âm thanh hỗn tạp vang lên. Camera quay lén lờ mờ chiếu vào góc khuất không người.
“Bạn học Giang, cô nói xem, rõ ràng chúng ta cùng ngày sinh nhật, tại sao chỉ vì cô có tiền mà mọi người chỉ nhớ đến cô?”
“Nhiều lúc tôi thật sự rất ghen tị với cô, nên hôm nay tôi tặng cô một món quà lớn.”
Bốp.
Bốp.
Bốp bốp.
Tiếng tự tát vào mặt được lặp đi lặp lại khiến mọi tiếng nghi ngờ đều im bặt, chỉ còn tiếng tát vang vọng mãi.
Tôi nhấn nút tạm dừng, hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc tay Hứa Âm Uyển tự giáng xuống mặt mình.
Tôi mỉm cười: “Tôi nghĩ, sự khác biệt giữa con người và con khỉ là, con người biết sử dụng công nghệ — camera giám sát, xin hỏi bạn học Hứa, người đã tố cáo tôi, cô ngay cả điều này cũng không biết mà đã dám đến đây trắng đen lẫn lộn sao?”
“Không thể nào! Anh Cảnh nói những nhà hàng tư nhân đó chú trọng quyền riêng tư, căn bản không có camera giám sát!”
Hứa Âm Uyển trợn tròn mắt, đến khi cô ta phản ứng lại mới phát hiện mình đã hét lên.
Tôi vẻ mặt không cảm xúc, xem ra kiếp trước Thời Cảnh cũng không đủ hiểu tôi. Tôi đã phải chém giết từ trong nhà họ Giang mà ra, làm sao có thể hành sự không để lại dấu vết?
Tôi chỉnh thẳng chiếc micro trước mặt, hắng giọng, giả vờ kinh ngạc, lấy trà trả trà: “Người mà cô nói là anh Cảnh có phải là Thời Cảnh không? Xin lỗi, tôi quá kinh ngạc, quan hệ của hai người sao lại thân thiết đến thế? Người này là gián điệp thương mại mà tôi đã yêu cầu điều tra một tuần trước đấy.”
Vừa dứt lời, hiện trường họp báo đang yên tĩnh nổ tung như một giọt nước rơi vào chảo dầu nóng, náo loạn cả lên.
Tiếng còi cảnh sát vang vọng khắp hội trường. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, đội ngũ pháp chế được huấn luyện bài bản mang theo công lý xuất hiện.
Cho đến khi một đôi còng bạc được khóa vào tay Thời Cảnh và Hứa Âm Uyển, mọi người vẫn chưa hoàn hồn.
“Tội danh gián điệp thương mại, tội danh huy động vốn bất hợp pháp…”
Thư ký trưởng cầm tài liệu, phát cho từng phóng viên có mặt: “Tổng giám đốc Giang đã báo án một tuần trước. Những người liên quan bao gồm một số cổ đông của Giang Thị, và chủ phạm Thời Cảnh.”
“Còn cô Hứa, tội danh phỉ báng, tung tin đồn thất thiệt đã vượt quá năm ngàn lượt chia sẻ, gây tổn hại lớn đến danh dự của Tổng giám đốc Giang và Giang Thị. Thời gian báo án một tiếng trước. Tổng giám đốc Giang vốn niệm tình bạn học không muốn làm lớn chuyện nhưng vì sự việc nghiêm trọng, Tổng giám đốc Giang phải chịu trách nhiệm về giá cổ phiếu của Giang Thị.”
Tôi vỗ tay cười nhẹ.
Con ếch tự cho mình là đúng, thấy trời sáng, tưởng rằng đã nắm được luật chơi. Trên thực tế, cái lưới của thợ săn thật sự giăng khắp nơi, đã được bố trí từ lần trước Thời Cảnh đến cầu xin tôi.
Chỉ chờ thời cơ hành động, phát huy giá trị lớn nhất của con mồi.
Tôi vén một lọn tóc rủ xuống bên tai, bình tĩnh, điềm đạm.
Cơ hội nên cho đều đã cho rồi.
Cá cắn câu.
Từ bình luận đến Thời Cảnh, đều đã phát huy giá trị lớn nhất. Một khi đã tận dụng hết công dụng, vậy thì rác rưởi trở về thùng rác đi.
Tôi nhoài người về phía trước, hắng giọng mạnh hơn: “Thưa quý vị, buổi họp báo của chúng ta sẽ dời lại nửa tiếng. Nửa tiếng sa, mong chúng ta cùng hô vang vì công nghệ mới chứ không phải lãng phí thời gian vì những thứ vụn vặt này.”
“Tôi, Giang Phất Tuyết, là người thực tế, tôi sẽ không nói những lời hoa mỹ, tôi sẽ thực sự mang công nghệ vững chắc của mình ra, dùng thời gian để chứng minh!”
Dưới khán đài lại tĩnh lặng, sau đó bùng nổ những tràng pháo tay nhiệt liệt. Trong nửa tiếng này, người thì chụp ảnh, người thì điên cuồng viết bài.
Xem ra, Thời Cảnh và Hứa Âm Uyển sắp được như ý nguyện trở thành “người nổi tiếng” rồi.
Thời Cảnh giãy giụa, dường như hoàn toàn không hiểu sao mọi chuyện đột nhiên trở nên như thế này.
Trước khi bị áp giải đi, anh ta cố hết sức quay đầu lại, mắt đỏ ngầu như một con thú hoang sắp chết, cố gắng phản kháng lần cuối: “Giang Phất—”
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Tôi giơ tay lên, mỉm cười không tiếng động: “Ai cho phép anh, đấu với tôi?”
Khoảnh khắc đó, Thời Cảnh như bị sét đánh. Anh ta hiểu rằng mọi thứ đều do tôi đã sắp đặt từ sớm.
Toàn bộ sức lực trên người anh ta bị rút cạn, chỉ còn lại một câu lẩm bẩm.
Tôi nhìn rõ khẩu hình miệng của anh ta. Anh ta nói: “Giang Phất Tuyết, cô thắng rồi, cô lại tống tôi vào tù.”
Tôi cười nhẹ, trong mắt ánh lên sự chế giễu và thấu hiểu. Tôi nói: “Đáng đời.”
Thì ra kiếp trước anh ta cũng có kết cục như vậy sao? Thật là không có chút tiến bộ nào.
Sợ nhất là kẻ ngu dốt lại tham lam vô độ.
Sợ nhất là kẻ tham lam lại tự cho mình là đúng.
Tôi nhẹ nhàng xử lý họ, như lật qua một chuyện nhỏ nhặt, một chuyện không đáng để bận tâm nhất rồi nói với các phóng viên: “Vậy thì, chúng ta gặp lại sau nửa tiếng nữa.”
Trong nửa tiếng này, vận mệnh của một số người đã hoàn toàn thay đổi. Nhưng họ sống chết ra sao, liên quan gì đến tôi?
Trò chơi này.
Tôi đại thắng.
Tôi mới là người chiến thắng!
18.
Buổi họp báo diễn ra rất suôn sẻ. Bạch Hạc Văn và Bạch Y Nhiễm mang theo hoa đã đặt trước đến ôm tôi.
Bạch Y Nhiễm đứng chắn giữa tôi và Bạch Hạc Văn, nháy mắt với tôi, sau đó lách sang bên cạnh tôi.
Tôi và Bạch Hạc Văn đứng rất gần nhau. Ánh mắt kinh ngạc của Bạch Hạc Văn, người đã chứng kiến toàn bộ quá trình, vẫn chưa hề phai nhạt.
Anh ấy đắn đo một lúc, nói hết lời chưa kịp nói lần trước: “Cô Giang, có lẽ để chúc mừng buổi họp báo thành công và lợi nhuận vô hạn trong tương lai của chúng ta, tôi có vinh hạnh mời cô đi ăn một bữa không?”
Tôi ôm hoa, hít một hơi thật sâu hương thơm, nheo mắt lại, thẳng thắn chọc thủng lớp cửa sổ giấy: “Nói thật, anh không phải kiểu người tôi thích.”
Bạch Hạc Văn cúi mắt, tháo kính ra: “Nhưng cuộc đời có vô vàn khả năng.”
Tôi nhìn sâu vào mắt anh ấy.
Sự tinh anh, quả quyết, tự tin giống hệt tôi.
Cuối cùng chúng tôi cùng nhau ăn bữa cơm đó nhưng không phải là hẹn hò. Tôi cuối cùng vẫn chưa quyết định có nên đáp lại hay không.
Dù sao thì tôi rất đồng ý với lời của Bạch Hạc Văn. Cuộc đời, chẳng phải có vô vàn khả năng sao?
Quá khứ vội vã đã qua, không dừng lại vì những người xấu, chuyện tồi. Con đường phía trước của tôi, vẫn còn một vùng đất vô định đang chờ đợi tôi.
Đó có thể là một người mới.
Có thể là sự mở rộng bản đồ thương mại.
Có thể là tham vọng vô hạn của tôi.
Phủi đi lớp tuyết xưa trên người.
Tương lai còn nhiều điều hơn thế, đang chờ đợi tôi — dấn thân.
[HẾT]