Thanh Sắc Nham Trung

Chương 1

1.

Ta và Thẩm Tầm hẹn nhau tới Tường Vân lâu nghe hí.

Khi đến nhã tọa, lại thấy bên người hắn có một nữ tử xa lạ.

Nàng thân hình mảnh mai, dung nhan đoan lệ, thi lễ với ta một cái rồi cười khẽ, nụ cười ôn nhu lại ngây thơ:

“Nghe nói Thế tử gia tới nghe hí, Yên nhi chưa từng đến nơi tốt như vậy, liền nài nỉ Thế tử gia cho theo. Lý tiểu thư yên tâm, Yên nhi chỉ tới hầu trà rót nước cho hai vị mà thôi.”

Ta lập tức đoán được thân phận nàng.

Vài ngày trước, Thẩm Tầm cứu một cô nương bán thân chôn cha, đưa nàng về phủ — chắc chính là người này.

Ta không ngờ, nàng lại trở thành nha hoàn thân cận của hắn.

Lần đầu tiên, hắn mang nha hoàn theo ra ngoài.

Ta hơi bất ngờ, nhìn vào ánh mắt chan chứa tình ý của Yên nhi, bất giác cảm thấy nghẹn ngào nơi ngực.

Nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Vở hí diễn đến đoạn cao trào, Yên nhi rót trà dâng lên cho ta.

Ta đưa tay cầm lấy, thì đúng lúc trên đài có người cất giọng quát lớn — tay Yên nhi run lên, trà nóng hắt thẳng lên tay ta.

Đau thấu tim gan, ta bật dậy.

Yên nhi hoảng sợ quỳ xuống nhận lỗi, nước mắt rưng rưng.

Thẩm Tầm biến sắc, vội vã xem tay ta thế nào.

Vốn định quở trách, nhưng khi quay đầu lại nhìn vào đôi mắt hoảng hốt của Yên nhi, lời nặng nhẹ liền nuốt trở vào.

Giọng nói của hắn, dịu đi ngoài dự liệu:

“Là trên đài làm nàng giật mình, không phải lỗi của ngươi, đừng sợ.”

Nói đoạn, hắn cúi người đỡ Yên nhi đứng dậy.

Ta nhìn cổ tay đỏ ửng của mình.

Mà ngay khoảnh khắc Yên nhi được kéo dậy, nước trà trong ấm vẫn còn vương ra, dội ướt tay nàng một mảng.

Thẩm Tầm kinh hãi, bản năng giơ tay che lấy nàng.

Chạm phải ánh mắt giá lạnh của ta, hắn hơi ngưng lại, cười nhạt một tiếng, hòa hoãn nói:

“Chỉ là một hạ nhân, nàng chấp nhặt làm gì? Để ta xem có đa/u lắm không, nào, ta đưa nàng đi tìm đại phu.”

Hắn vươn tay muốn nắm tay ta.

Ta nghiêng người tránh đi.

Sau lưng, Yên nhi cắn môi, vẻ mặt cực kỳ tủi thân.

2.

Ra khỏi hí lâu, Thẩm Tầm kiên quyết đưa ta đến y quán.

Dọc đường, hắn vẫn nhẹ nhàng dỗ dành như mọi khi:

“Nếu để lại sẹo thì không hay, đừng giận nữa, ta cũng chỉ là thấy thương nàng ấy mồ côi cô độc. Nếu nàng thấy khó chịu, ta bảo nàng ấy đến xin lỗi.”

Sau khi bôi th/u0^c xong, hắn lại lải nhải mãi.

Cơn giận của ta cũng dần dịu xuống.

“Về sau, đừng đưa nàng ta đi nghe hí nữa.”

Lần đầu tiên, ta dùng ngữ khí nghiêm túc đến vậy.

Hắn hơi ngẩn ra, rồi cười bất đắc dĩ:

“Được rồi, nàng đúng là hũ giấm nhỏ.”

Ta tưởng chuyện ấy đến đây là xong.

Ai ngờ ngày hôm sau, ta cùng bạn thân Lâm Vân đến Thiên Kim các chọn trang sức, chủ tiệm cười tươi đón tiếp:

“Thế tử gia đặt một chiếc vòng tay, là ngọc Hòa Điền thượng hạng, chắc là đặt cho cô nương.”

Ta và Thẩm Tầm là đôi uyên ương nổi danh trong kinh.

Hắn là thế tử phủ Định Quốc công, thiếu niên anh hùng, được vô số nữ tử ngưỡng mộ.

Nhưng trong số ấy, hắn chỉ chọn ta, con gái của một vị tiểu quan trong kinh thành.

Lâm Vân nghe xong, cười khúc khích trêu chọc ta.

Ai ngờ, ngay sau đó, lại nghe thấy một giọng nữ có chút quen thuộc:

“… Chiếc vòng này rất quý sao? Ta không biết nữa, là Thế tử gia tặng ta, nói là ngọc Hòa Điền. Thế tử gia bảo ta đừng buồn nữa, nữ tử khóc trông thật đáng thương.”

Ta quay đầu lại — là Yên nhi.

Nàng duỗi cổ tay ra, chiếc vòng ngọc ấm áp trong suốt lồng lộng, tôn nước da trắng ngần không tì vết.

Nàng ngây thơ, lại dịu dàng, cười nói với tiểu tỳ bên cạnh.

Lúc ấy, ta đã hiểu tất cả.

Thứ vốn nên thuộc về ta, lại đeo trên tay nàng.

Chủ tiệm lập tức im bặt, Lâm Vân giận đến nỗi ánh mắt như tóe lửa.

Nàng cất cao giọng, đầy ý giễu cợt:

“Chỉ là một chiếc vòng thôi, chẳng qua là chưa từng thấy đồ quý mới đem khoe khoang. Hôm nay ta tâm trạng tốt, mọi người ở đây mỗi người một món, đều có quà!”

Lâm gia gia thế thâm hậu, tổ tiên từng là hoàng thương, đương nhiên có khí độ.

Người trong tiệm ai nấy đều mừng rỡ.

Từng nha hoàn nhận được một món trang sức, nâng niu trong tay yêu thích không buông.

“Vòng tay à, ta cũng có nè.”

“Ta chẳng hâm mộ ai cả, đều là nha hoàn, được chủ nhân thương cho chút quà, có gì mà đắc ý?”

Sắc mặt Yên nhi càng lúc càng khó coi.

Nàng buồn bực giấu tay vào tay áo.

Đúng lúc ấy, Thẩm Tầm từ trên lầu bước xuống.

Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Yên nhi đã rưng rưng, nghẹn ngào đưa vòng trả lại hắn:

“Nô tỳ không xứng đeo vật quý như thế này, Thế tử gia… vẫn là thu hồi lại đi ạ.”

Ánh mắt Thẩm Tầm chuyển hướng về phía ta.

Đôi mắt vốn luôn ôn nhu, bỗng chốc lạnh đi vài phần.

Hắn đi từng bước tới gần, giọng nói cũng lạnh lùng:

“Tay Yên nhi hôm qua bị bỏng, chiếc vòng này là ta đưa nàng ấy để che sẹo.”

Lâm Vân bên cạnh cười nhạt:

“Thế tử gia thật hào phóng, một hạ nhân bị thương mà cũng cần dùng đến vòng ngọc quý như vậy để che sao?”

Thẩm Tầm không đáp, chỉ nhìn ta chằm chằm.

Từng lời từng chữ như mang theo trách cứ:

“Thanh Nhi, nàng không phải là người coi thường kẻ khác.”

Cửa tiệm bỗng chốc yên ắng.

Lần đầu tiên, ta và Thẩm Tầm có lời bất hòa nơi đông người.

Ta nhìn sang Yên nhi đứng phía sau hắn — vẫn bộ dạng vô tội, rụt rè như cũ.

Chẳng hiểu sao, trong lòng ta chỉ còn lại thất vọng.

“Vậy thì chàng nhìn nhầm rồi.”

Ta bình tĩnh nói với Thẩm Tầm:

“Ta, chính là người như thế.”

“Ta — khinh thường nàng ta.”

3

Ta trở về phủ.

Cô em gái khác mẹ của ta – Lý Hàn – e là đã nghe phong thanh chuyện vừa xảy ra, liền cong môi cười giễu:

“Thì ra trong lòng Thế tử gia, địa vị của tỷ tỷ với một hạ nhân cũng chẳng khác gì nhau. Thứ tỷ dùng, hạ nhân cũng có thể dùng.”

Quan hệ giữa ta và nàng ta vốn chẳng tốt đẹp gì.

Phụ thân ta chỉ là một tiểu quan ngũ phẩm, từng nhậm chức ở Dương Châu.

Năm ta vừa tròn một tuổi, mẫu thân vì bắt gặp phụ thân tư thông với biểu muội mình, nhất thời nghĩ quẩn, gieo mình xuống hồ tự vẫn.

Sau này kế mẫu mang thai lớn vào cửa, sinh được một trai một gái, trái tim phụ thân bị trói chặt nơi gia đình ấy, còn ta hoàn toàn bị bỏ mặc.

Năm ba tuổi, phụ thân được điều về kinh thành nhậm chức, liền bỏ ta lại cho thúc phụ chăm nom ở Dương Châu, mãi đến năm mười tuổi mới đón ta về phủ.

Ta và phụ thân không có tình cảm gì, kế mẫu cùng đệ muội thì coi ta như cái gai trong mắt. Ở nhà sống chẳng dễ dàng gì, nên ta chỉ mong sớm ngày rời khỏi nơi này.

Hôn ước với Thẩm Tầm chính là một lối thoát.

Những chuyện này, Thẩm Tầm đều biết cả.

Nhưng giờ đây, ta bắt đầu hoài nghi, thành thân với Thẩm Tầm rốt cuộc có phải lựa chọn đúng đắn hay không.

Từ hôm đó trở đi, ta và hắn mấy ngày liền không gặp mặt.

Cuối cùng, vẫn là hắn chịu cúi đầu trước.

Hắn mời ta đến phủ Định Quốc công ngắm hoa, thấy ta ủ rũ, liền nghĩ đủ cách chọc cười ta.

Hắn còn đưa ta một bộ trang sức, nói là đặc biệt chế tác cho ta.

Hắn nói thêm, Yên nhi đã được chuyển sang viện khác, nếu ta vẫn còn băn khoăn, đợi sau khi thành thân sẽ đuổi nàng ta ra khỏi phủ.

Ta nhìn gương mặt rạng rỡ của Thẩm Tầm, rất muốn hỏi hắn — vì sao phải đợi đến sau khi thành thân?

Nhưng cuối cùng, ta chỉ khẽ cong môi, cười gượng.

So với phủ Định Quốc công, Lý gia thật sự chẳng là gì. Có được hôn sự tốt thế này, ta nên trân trọng mới phải.

Ta tự an ủi bản thân như vậy.

Từ đó, người trong phủ Định Quốc công đương nhiên cũng hiểu rõ tâm ý của Thế tử gia: giữa vị hôn thê tương lai và một nha hoàn, tất nhiên là thế tử phi quan trọng hơn.

Yên nhi không còn chỗ dựa, sống chẳng dễ chịu gì.

Nàng bị mụ quản sự làm khó, mỗi sáng phải giặt hai chậu y phục lớn, hai bàn tay giặt đến bong tróc, mắt đỏ hoe đầy tủi thân.

Sau nhiều ngày chịu đựng, cuối cùng cũng đến lúc bị Thẩm Tầm bắt gặp.

Yên nhi quỳ phịch xuống đất, cầu xin Thẩm Tầm cho phép nàng rời phủ.

Nàng vừa rơi lệ vừa nói, số bạc hắn đưa ngày trước để nàng bán thân chôn cha, sau này nhất định sẽ trả lại không thiếu một xu.

Thiếu nữ rưng rưng nước mắt, Thẩm Tầm cúi đầu nhìn thấy cổ tay đỏ ửng của nàng, sắc mặt lập tức lạnh như băng.

Lần đầu tiên, hắn rảnh rỗi đến mức đi hỏi han mâu thuẫn giữa đám hạ nhân, rồi biết được, chính ta là người sai mụ quản sự làm khó để ép Yên nhi rút lui.

Thẩm Tầm nghe xong, lửa giận bừng bừng.

Đêm đó, hắn xông thẳng vào Lý gia.

Lúc ấy phụ thân ta cùng cả nhà kế mẫu đang dùng bữa, chợt thấy Thẩm Tầm đạp cửa bước vào, vẻ mặt lạnh lẽo, ánh mắt đầy giận dữ.

“Chúng ta còn chưa thành thân, tay nàng đã vươn xa đến thế? Ta đã nói rồi — sau khi thành thân, nàng muốn xử trí Yên nhi thế nào tùy nàng, sao bây giờ cũng không dung nổi người?”

Tràng cảnh khi ấy vô cùng khó xử.

Phụ thân ta lom khom nịnh nọt, liên tục nói lời hòa giải.

Đôi mắt sắc lạnh của Thẩm Tầm nhìn chằm chằm vào ta, trong đó đã chẳng còn chút tình cảm nào.

“Chàng không tin ta sao?” Ta bình thản hỏi.

Hắn bật cười lạnh.

“Ngày đó chẳng phải nàng đã nói, mình sẽ không bao giờ thương hại hạ nhân sao? Là ta nhìn lầm nàng rồi, Lý Thanh.”

Thẩm Tầm mang theo cơn giận mà đến, cũng mang theo cơn giận rời đi.

Phụ thân phạt ta quỳ từ đường.

Ta quỳ suốt một ngày một đêm trong từ đường, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.

Tất cả kỳ vọng ta từng đặt nơi Thẩm Tầm, thật đúng là nực cười.

Mối hôn sự này — nhất định phải từ hôn.

Chương trước
Chương sau