Chương 497
----
Nguyễn Minh Phù dựa lưng vào sô pha, đặc biệt buồn bã thở dài một hơi. Cô đưa tay sờ sờ bụng mình... nòng nọc nhỏ hai tháng tuổi, còn đặc biệt bằng phẳng, căn bản không có dấu hiệu nhô lên.
“Em dâu, em đừng nghĩ nữa.” Hồ Uyển Ninh rót một ly nước nóng cho cô. “Hai người các em lớn lên xinh đẹp, sinh con còn không biết sẽ xinh đẹp đến đâu.”
Xinh đẹp?
Nguyễn Minh Phù suy nghĩ một chút.
Búp bê ba tấc da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn xoe lại vô cùng ỷ lại nhìn cô... Mấu chốt nhất là, còn có thể có trẻ con gọi cô là mẹ.
Loại cảm giác này, hình như cũng không tệ?
Nguyễn Minh Phù hít sâu một hơi, lúc này mới nhận lấy nước.
“Cảm ơn chị dâu.”
"Hiện tại chuyện quan trọng nhất của em chính là bảo dưỡng thân thể cẩn thận."
Nói đến việc này lúc, sắc mặt Hồ Uyển Ninh có chút nghiêm túc. "Thúy Hương chính là bởi vì không chú ý, thiếu chút nữa sinh non."
“Gì cơ?”
Nguyễn Minh Phù nghi hoặc nhìn về phía cô ấy.
"Chuyện xảy ra sau khi em đi."
Hồ Uyển Ninh giải thích một chút. "Nghe chị dâu Lâm nói rất nguy hiểm, nếu không chị dâu Vương tìm chị ấy qua thì không phát hiện được. Vội vàng đưa đến bệnh viện, lúc này mới bảo vệ được hai mẹ con."
Cho dù như vậy, tương lai ba tháng cũng phải nằm trên giường.
“Đã xảy ra chuyện gì.” Nguyễn Minh Phù lại nhíu mày. “Sao có thể như vậy?”
Nhìn bộ dáng Hà Thúy Hương cũng không giống người sơ ý như vậy.
Hồ Uyển Ninh thở dài một hơi. "Nói là lúc giặt quần áo đứng lên, trước mắt tối sầm, ngã xuống đất.”
Cô ấy vừa nói như vậy, Nguyễn Minh Phù liền hiểu.
Sau khi mang thai một người ăn hai người bổ, thiếu m.á.u càng là chuyện thường xảy ra, trách không được Hà Thúy Hương xảy ra chuyện.
“Em phải đi thăm cô ấy." Nguyễn Minh Phù tính toán có cái gì có thể tặng, còn không quên giận Hồ Uyển Ninh một cái. “Chị dâu cũng vậy, cũng không nói cho em biết một tiếng.”
Hồ Uyển Ninh trừng mắt nhìn cô. "Không được đi đâu hết! Em quên, em cũng có thêm một người rồi.”
“Tuyết rơi, trên đường xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”
“Chị thay em đi một chuyến!”
“Cảm ơn chị dâu.” Nguyễn Minh Phù tựa vào vai Hồ Uyển Ninh. “Chị dâu là tốt nhất.”
Đối với sự gần gũi của cô, Hồ Uyển Ninh rất hưởng thụ.
"Miệng em ngọt ngào." Ánh mắt cô ấy cười cong thành trăng lưỡi liềm. "Thúy Hương đang ở bệnh viện, chị cùng chị dâu Lâm và chị dâu Vương dự định ngày mai cùng đi. Bụng Hương Lan càng lớn, chuyện xảy ra với Thúy Hương cũng dọa cô ấy sợ hãi."
Nguyễn Minh Phù cẩn thận suy nghĩ: "Cô ấy cũng sắp đến ngày sinh rồi phải không?”
“Nào có, đợi tới mùng một tháng này mới được năm tháng.”
Tốt lắm, nhớ lầm rồi.
Cô gãi đầu.
“Hương Lan đã có mẹ ruột.” Hồ Uyển Ninh vỗ vỗ tay cô. “Lời chị nói với em ở bệnh viện, nhớ nói với lão Tạ.”
Nếu là bình thường cô ấy sẽ không nói, mấu chốt hiện tại việc phá thai này. Thấy trời tuyết rơi, lại lạnh như vậy. Tạ Duyên Chiêu lại có chuyện bộ đội phải bận, sao có thể chu đáo chăm sóc cho Nguyễn Minh Phù.
“Em biết rồi, chị dâu không cần lo lắng.”
……
Khi người đàn ông quay lại thì trời đã tối. Anh vừa vào cửa liền thấy Hồ Uyển Ninh cười híp mắt nhìn anh, trong mắt mang theo thâm ý càng làm cho người ta ù ù cạc cạc.
“Lão Tạ đã trở lại rồi à.” Hồ Uyển Ninh chào Nguyễn Minh Phù một tiếng. “Vậy chị đi trước đây.”
“Chị dâu chậm một chút.”
Nguyễn Minh Phù muốn đứng lên tiễn cô ấy, lại bị ấn trở về.
"Con đường này chị không đi ngàn lần cũng có trăm lần, còn phải cần em tới tiễn." Cô ấy nắm tay cậu bé mập. "Chị về trước đây, hai người nói chuyện đàng hoàng đi."
Tạ Duyên Chiêu nhìn bóng lưng hai mẹ con Hồ Uyển Ninh, lại nhìn Nguyễn Minh Phù trên sô pha.
“Em có chuyện nói với anh?”
"Nào có chuyện gì."
Nguyễn Minh Phù lúc này đặc biệt không vừa mắt. "Ai nha, anh mau đóng cửa lại, gió thổi vào lạnh muốn chết."
Tạ Duyên Chiêu đứng ở cửa phủi tuyết trên người, lúc này mới trở tay đóng cửa lại.
“Lại làm sao thế?”