Thập Toàn Cửu Hảo

Chương 2

2.

 

Cuộc sống trong thôn vốn đều khó khăn, thú thê cũng không làm linh đình, ngày định xong, nhiều lắm thì một chiếc kiệu một xe bò kéo đi, rồi mời bà con trong thôn ăn một bát canh hầm, trong canh vài miếng thịt mỡ đã tính là tốt rồi.

 

Huống chi ta là kế thất mà Tống Toàn lấy, không ai nghĩ chàng sẽ làm linh đình.

 

Nhưng Tống Toàn lại tam thư lục lễ, không thiếu một thứ nào mà cưới ta vào nhà.

 

Ta ngồi trên thành giường đợi Tống Toàn đến vén khăn voan.

 

Khăn voan là Tống Toàn mua ở cửa hàng vải tốt nhất thị trấn, vải gấm dệt thành, mịn màng dày dặn, ánh nến cũng không thấu qua.

 

Ta đãlần thứ hai thành hôn, lần đầu lúc tuổi trẻ, vừa tròn mười sáu, cũng từng đầy mong đợi và căng thẳng.

 

Ta đã làm thê của người ta sáu năm, cuộc sống khó khăn, sớm học được trấn tĩnh tự nhiên, cũng học được không mong đợi quá mức.

 

Ngoài nhà ồn ào náo nhiệt, người chơi bài người uống rượu.

 

Bụng hơi đói, sáng sớm ăn bát mì, miệng cũng khát khô.

 

Ta muốn tự vén khăn voan tìm chút thức ăn, lại nghĩ mọi người đều nói việc này không may mắn, nên thôi!

 

Tống Toàn đối xử với ta như vậy, nếu việc không may mắn này chỉ hướng vào ta thì không sao, nhưng nếu hướng vào hắn, thì ta làm sao dám thử?

 

Cửa bị ai đó từ từ đẩy mở, tiếng bước chân rất nhẹ, phần do dự, nhưng người đó cuối cũng đến trước mặt ta.

 

Ta rũ mắt nhìn mặt đất, trước mắt là một đôi chân nhỏ đi giày vải đỏ, giày hơi to, không vừa chân.

 

Là một cô bé, hơi thở của bé rất nhẹ, hầu như không nghe thấy.

 

Ta đợi bé mở miệng.

 

Cuối cùng bé không nói gì, đưa ra một bàn tay nhỏ hơi lạnh, nhét một miếng bánh vào tay ta, rồi lại quay người đi.

 

"Tú Nhi?" Ta mở miệng gọi bé.

 

không trả lời ta, cũng không dừng lại, mở cửa ra ngoài.

 

Ta đưa miếng bánh lên miệng c/ắn một miếng, không biết làm bằng gì, rất ngọt.

 

Ta hơi buồn cười, thử một chút, không thành công.

 

Ta chưa bao giờ ăn miếng bánh ngọt như vậy.

 

Lúc Tống Toàn vào người mùi rượu nồng, ngoài nhà vây quanh một đám người, nói tới nói lui muốn xem tân nương tử trông thế nào.

 

"Nhị Nương mệt rồi, hôm nay thôi đi, mai chắc chắn sẽ cho các ngươi xem đủ."

 

Chàng nói xong liền cài cửa phòng lại.

 

Ta hơi bối rối, náo động phòng vốn là quy củ, chàng lại từ chối.

 

Bước chân nam nhân nặng, hơi thở cũng thô, chàng ngồi bên cạnh ta, ta liền cảm thấy nóng.

 

Gậy nhẹ nhàng mở khăn voan của ta, ánh nến chói mắt, ta không khỏi đưa tay che lại.

 

"Chói mắt à?" Nam nhân hỏi ta, lẽ vì uống rượu, giọng nói hơi khàn, nhưng rất dễ nghe.

 

Ta đặt tay che ánh sáng xuống, lắc lắc đầu.

 

Tống Toàn cũng mặc một chiếc áo đỏ, chàng trời sinh vạm vỡ lại đen, một chiếc áo đỏ mặc trên người không hợp.

 

Nói thật màu đỏ không hợp bới chàng, làmchàng càng thêm đen đỏ.

 

Có lẽ uống nhiều, mắt chàng ẩm ướt, lấp lánh nước, đuôi mắt hơi đỏ, lúc này ta mới phát hiện chàng thực ra đôi mắt đào hoa rất đẹp, con ngươi lại đen, nên đặc biệt trong veo sáng sủa.

 

Một nam nhân gần ba mười tuổi, lại trông chút trong sáng sao?

 

Ta bị suy nghĩ của mình chọc cười.

 

Chàng không biết ta cười gì, chỉ gãi gãi đầu cũng cười theo ta.

 

Một nam nhân sáng sủa và thật thà, tốt nhất.

 

"Đói cả ngày rồi phải không? Nàng đợi một chút, ta xem bếp còn thức ăn gì."

 

Chàng áp tai vào ván cửa nghe một lúc mới mở cửa ra ngoài.

 

Ta hết bị ràng buộc, đứng dậy đi lại, ngồi lâu eo đau, chân cũng tê.

 

Ta lén lén mở hé khe cửa.

 

Chương trước
Chương sau