Chương 1
1.
“Chị Lý, giúp tôi tìm bộ váy dạ hội màu đỏ nhé, tối nay tôi phải đi dự tiệc.”
Vừa về nhà tôi liền dặn dò.
Chị Lý lúc đó đang bận trong bếp.
Bà giúp việc cũ – chị Vương – xin nghỉ về quê trông cháu, tôi năn nỉ mấy lần cũng không được.
Vợ chồng tôi đều bận rộn nên đành nhờ công ty môi giới tìm người mới.
Chị Lý là người của trung tâm giới thiệu, đang trong thời gian thử việc một tháng, trước mắt coi như tạm ổn.
Nghe tôi nói, chị rửa tay, lau khô bằng tạp dề:
“Được, tôi đi ngay đây.”
Tôi nửa nằm trên sofa lướt điện thoại, chợt nghe trong phòng vang lên tiếng kêu khe khẽ:
“Ối dà!”
Tôi nhíu mày.
Chị ấy vốn không phải người hấp tấp, xảy ra chuyện gì vậy?
“Có chuyện gì không đấy, chị Lý?” – tôi hơi lo lắng.
“Không… không sao đâu, bà chủ, chỉ là hình như cái váy này bị rách rồi…” – giọng chị ta càng lúc càng nhỏ.
Rách sao?
Tôi nhớ rõ đó là chiếc váy mới mua mấy hôm trước, còn chưa mặc lần nào cơ mà.
Chị Lý bưng váy ra.
Phần eo hiện rõ một vết rách toạc.
Tôi ngờ vực nhìn chị. Rõ ràng tối qua tôi còn kiểm tra, nó vẫn nguyên vẹn.
Chị ta mím chặt môi, cúi đầu tỏ vẻ ấm ức như thể tôi đang oan uổng chị ta – dù tôi chưa nói gì.
Nhìn đồng hồ, thời gian không còn nhiều, tôi chỉ hít sâu một hơi:
“Thôi bỏ đi, chị cất nó đi.”
“Giúp tôi rửa ít trái cây ăn lót dạ trước đã.”
Tiệc tối không thể ăn nhiều nhưng cũng không thể để bụng đói.
Nghe tôi nói vậy, vẻ căng cứng trên người chị ta mới giãn ra, gượng cười:
“Bà chủ muốn ăn gì?”
“Lấy trái roi hôm trước khách mang biếu ấy.”
Là loại trái cây nhập khẩu được gửi tặng.
Chị gật đầu đi làm ngay.
Tôi lại dặn thêm:
“Lát nữa tìm giúp tôi bộ váy dạ hội màu đen mặc hôm trước nhé.”
Vẻ mặt chị ta không đổi, đặt đĩa hoa quả xuống rồi quay vào phòng thay đồ.
Không hiểu sao tôi lại thấy chị có vẻ… khó chịu?
Mới làm được mấy hôm, có gì phải khó chịu chứ?
Tôi liếc đồng hồ, còn một tiếng nữa.
Hôm nay tài xế xin nghỉ, chồng tôi cũng đi dự tiệc, lát nữa sẽ ghé đón tôi.
Thấy chị Lý bưng váy ra, tôi thử dò hỏi:
“Chị Lý, làm ít món ăn đi nhé, lát nữa Trịnh Sùng về cũng cần lót dạ.”
Đôi mắt vốn ảm đạm của chị ta bỗng sáng bừng:
“Vâng! Tôi làm ngay. Ông chủ mấy giờ về? Có gấp không?”
Tôi quan sát biểu cảm của chị ta, trong lòng thoáng dấy lên cảm giác khó tả:
“Khoảng nửa tiếng nữa.”
Chị ta không nói thêm, bỏ váy xuống rồi chạy vào bếp, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Ôi, tôi còn tưởng tối nay ông bà chủ ăn cơm ở nhà, tôi đã chuẩn bị bao nhiêu món ngon…
Không sao, không lãng phí, tôi làm ngay đây.”
Rồi liếc tôi một cái:
“Bà chủ có ăn không? Nếu ăn tôi làm nhiều hơn.”
“Tôi không ăn.”
Tôi kìm nén sự khó chịu, lặng lẽ quan sát chị ta.
Chị ta tươi cười rạng rỡ, trông rất phấn chấn.
Nghĩ lại, chị ta cũng đã ngoài năm mươi, chắc là tôi đa nghi thôi.
Tôi đành gạt bỏ mối nghi ngờ ấy.
2.
Trịnh Sùng về nhà lấy tài liệu.
Vừa mở cửa, chị Lý liền chạy ra đón, nhanh nhẹn nhận lấy cặp công văn:
“Ông chủ, ăn cơm ở nhà hay tôi gói mang theo?”
Chồng tôi cởi áo vest, ngồi phịch xuống cạnh tôi, vẻ mệt mỏi:
“Gói mang đi.”
“Nhân tiện lấy tập tài liệu trên bàn làm việc giúp tôi.”
Chị ta tươi cười:
“Dạ, tôi lấy ngay.”
Tôi ngẩng đầu trêu chồng:
“Mệt lắm à?”
Anh ôm tôi, khẽ thở dài:
“Rất mệt.”
Tôi không né tránh, nhưng nghe tiếng chân chị Lý bước ra, tôi lập tức đẩy anh ra, sợ bị bắt gặp sẽ ngượng.
Trịnh Sùng có chút bất mãn, nhưng vẫn đặt tay lên vai tôi, bóp nhẹ:
“Em cũng vất vả cả ngày, để anh xoa cho đỡ mỏi.”
Chỉ là hành động ân cần bình thường nên tôi không từ chối.
Chị Lý từ hành lang bước ra, nụ cười đang nở trên môi chợt cứng lại, gương mặt thoáng chốc sầm xuống.
Tôi thấy rõ phản ứng đó, liền cau mày.
Cô ta… không chịu nổi khi thấy chúng tôi thân mật sao?
Chị ta nhanh chóng đặt tập tài liệu lên bàn, trên mặt lại nở nụ cười giả lả mà tôi từng thấy ở mẹ chồng:
“Ôi chao, ông chủ thật tốt với bà chủ quá, bận cả ngày còn chịu khó xoa bóp cho bà chủ.”
“Bà chủ cũng không biết thương chồng, phải là bà xoa bóp cho ông chủ mới đúng, dù gì bà cũng ở nhà nghỉ cả ngày rồi mà.”
Nét tự hào trên mặt Trịnh Sùng thoáng chốc biến mất, giọng hơi trầm xuống:
“Chăm sóc vợ mình vốn là bổn phận của tôi. Chị Lý, cơm hộp chuẩn bị xong chưa?”
Chị ta hơi lúng túng, rõ ràng không ngờ chồng tôi lại đáp thế, hai tay bấu chặt mép tạp dề, lí nhí:
“Xong rồi, tôi mang ra ngay.”
Chồng tôi cầm hộp cơm đi trước ra xe.
Tôi đang thay đồ trong phòng thì nghe tiếng chị Lý lẩm bẩm ngoài cửa:
“Bà chủ gì mà bắt chồng phục vụ mình, ở quê tôi kiểu này bị đánh từ lâu rồi.
Chỉ là cô ta may mắn, gặp được ông chủ tốt như thế thôi.”
Nghe xong m/á u tôi sôi lên.
Ban đầu còn tưởng chị ta muốn thay tôi làm bà chủ nhà này, hóa ra lại muốn làm mẹ chồng tôi?
Nghĩ đến bản hợp đồng một năm mới ký, giờ đuổi việc chị ta sẽ phải bồi thường mấy chục nghìn, tôi đành nhịn.
Thấy tôi không đáp lại, chị ta lại nói tiếp:
“Bà chủ, tôi thấy bà phải học cách làm vợ cho tốt, không thì ông chủ bỏ bà, lúc đó khóc cũng chẳng ai thương.”
Tôi hít sâu, kìm nén cơn giận, thay đồ xong bước ra, lạnh lùng nhìn chị ta:
“Đúng là kiểu người xuất thân từ nơi còn nặng tư tưởng phong kiến.”
Ánh mắt giao nhau, chị ta chột dạ vội cúi đầu, lại làm bộ đáng thương:
“Tôi chỉ có ý tốt thôi, bà đừng hiểu lầm.”
Tôi nhếch môi cười lạnh, không nói thêm câu nào, xoay người ra ngoài.
Trên đường tới tiệc, Trịnh Sùng thấy tôi mặt lạnh như băng cũng không dám hỏi, chỉ lặng lẽ quan sát sắc mặt tôi.
3
Tiệc kết thúc, đi ngang qua tiệm trái cây.
Nghĩ đến mấy trái roi hôm nay ăn cũng ngon, tôi ngẩng đầu nhìn anh:
“Đi mua ít trái cây đi, ở nhà sắp hết rồi.”
Anh cười tươi như gió xuân, bước xuống xe: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Chỉ vài phút sau, anh đã xách một túi trái cây đầy ắp quay lại.
Tôi liếc nhìn — toàn là mấy món tôi thích ăn.
Anh ghé sát lại như đòi khen, tôi cũng không tiếc gì, hôn anh một cái.
“Cũng được đấy.”
Anh cười suốt cả đoạn đường, đến khi về nhà nét mặt vẫn còn rạng rỡ.
Vừa mở cửa, chị Lý đã chạy ra đón.
Chị ta đón lấy túi trái cây từ tay chồng tôi, sau đó hình như còn lườm một cái đầy khó chịu.
Tôi không nhìn rõ, không biết là thật hay chỉ là ảo giác.
Chồng tôi về phòng nghỉ ngơi, tôi thì chưa ăn được mấy, tính bụng lót dạ thêm chút nữa.
“Chị Lý, rửa giúp tôi ít trái cây nhé.”
Chị ta thò đầu ra từ bếp:
“Ông chủ ăn ạ?”
“Không, tôi ăn.”
Nói xong, tôi trở về phòng thay lễ phục — bộ váy tối nay mặc đúng là không dễ chịu bằng đồ ngủ.
Bên ngoài bỗng yên ắng lạ thường, tôi thấy lạ liền quay ra phòng khách.
Chẳng thấy chị ta đâu, bàn cũng không có trái cây.
Ủa? Là sao? Không nghe thấy hay là… không muốn làm?
Tôi bước tới trước cửa phòng chị ta, vừa định giơ tay gõ cửa thì đã nghe thấy giọng chị ta vang lên bên trong.
“Cô không biết đâu, mấy hộp trái cây đó đắt lắm, một hộp cả mấy trăm. Cô ta đúng là số hưởng, gặp được ông chủ nhà tôi tốt như vậy.”
“Vừa rồi cô ta còn bắt tôi rửa trái cây cho nữa cơ, tôi thèm vào.”
Tôi rút tay lại, đứng yên nghe tiếp.
“Cô ta nhìn là biết khó đẻ rồi, tôi chả hiểu ông chủ thích cô ta ở điểm nào.”
“Không tin à? Hôm nay tôi còn thử đồ của cô ta đấy, mông tôi đầy đặn nên chật cứng, còn làm rách váy của cô ta nữa. Cô ta cũng ngốc, chẳng nghi ngờ gì luôn.”
Không biết đầu dây bên kia nói gì, chị ta bỗng đổi giọng e thẹn:
“Ôi dào, tiểu thuyết là tiểu thuyết, đời thật ông chủ sao mà thích tôi được chứ…”
“Tôi chỉ là dễ sinh nở, biết chăm sóc gia đình, với lại cũng có chút nhan sắc, chứ còn gì hơn đâu.”
“Nếu ông chủ mà thích tôi thật, tôi cũng phải phản kháng đó. Dù gì tôi cũng là người phụ nữ truyền thống, không thể để người ta coi thường được.”
Tôi thật sự phì cười.
Liên tưởng giỏi thật đấy?
Hóa ra không phải muốn làm mẹ chồng Trịnh Sùng, mà là muốn làm vợ mới của anh ta cơ à?
Chả quan tâm chị ta đang gọi điện cho ai, tôi giơ tay gõ cửa luôn.
“Chị Lý, trái cây tôi nhờ chị rửa nãy giờ xong chưa?”
Trong phòng lập tức im bặt.
Chị ta lắp bắp:
“À… à… trái cây à, ôi chết, tôi quên mất, tôi ra rửa ngay.”
Cửa mở, gương mặt chị ta lộ vẻ tội lỗi rõ rệt, không dám nhìn thẳng vào tôi.
“Chị chờ chút, tôi rửa ngay đây.”
Tôi thong thả quay lại phòng khách ngồi, vừa chơi điện thoại vừa nhàn nhã đợi.
Chị ta đem đĩa trái cây ra đặt trước mặt tôi, dò xét:
“Bà chủ vừa rồi… không nghe thấy gì chứ?”
Tôi ngước lên, ngơ ngác nhìn chị ta:
“Không. Tôi đáng lẽ phải nghe thấy gì sao?”
Chị ta thở phào, cả người như trút được gánh nặng.
“Không có gì đâu.”
“Bà chủ à, tôi nói thật nhé, mấy hộp trái cây đó mấy trăm một hộp, ông chủ lấy gì nuôi nổi bà chứ!”
Giọng chị ta đau đớn như thể tiền đó rút từ ví chị ta ra vậy.
Biết rõ bộ mặt thật rồi, tôi lại thấy bình tĩnh lạ thường.
Tôi nở nụ cười hạnh phúc: “Tại chồng tôi thương tôi, anh ấy muốn chi tiền cho tôi thì sao?”
Hai má chị ta phồng lên, chắc răng hàm cũng đang nghiến ken két, nhưng mặt thì vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
“Đúng là phá của! Người phụ nữ tốt đâu có làm vậy!”
Tốt, tức lên rồi!
Không tức thì sao phạm sai lầm? Mà không sai thì tôi lấy cớ gì đuổi cổ chị ta?
Tôi cười càng rạng rỡ hơn.
Không buồn đáp lại.
Không tranh cãi với kẻ dở hơi — chị ta chắc chắn có thể giảng đạo lý “phụ nữ truyền thống” tới sáng.
Nhưng tôi có cần sự công nhận từ chị ta đâu, sao phải sống theo khuôn mẫu của chị ta chứ?
Tôi cứ thản nhiên ngồi ăn trái cây.
Có lẽ thấy tôi không thèm quan tâm, chị ta càng bực, hầm hầm quay về phòng.