Tôi Có Một Nhóm Chat Toàn Người Xuyên Không

Chương 3: Giao hàng xuyên không

Lâm Tịch như được tiếp thêm sức lực, đạp xe liên tục hai trạm mà không thấy mệt. Cô rẽ vào thôn Hoàng Gia Bảo, một ngôi làng khá sầm uất nhưng lại lọt thỏm giữa những tòa nhà cao tầng. Đi ngang qua quầy bán trái cây, cô mua một ít hoa quả và thực phẩm chức năng.

Khu dân cư Hạnh Phúc là một khu nhà cấp bốn được xây dựng vào những năm 50-60. Nơi này thuộc quyền quản lý của Nhà máy Phân bón số Ba ở Kinh thị. Sau khi nhà máy giải thể, chỗ ở được chia cho công nhân, vốn dĩ là khu tập thể, nên tất cả nhà cửa đều giống hệt nhau, xếp hàng ngay ngắn, giữa các dãy là những con ngõ rộng vừa đủ.

Lâm Tịch dựng xe ở nơi bản đồ chỉ dẫn. Trời hôm nay nắng đẹp, hơi nóng hầm hập. Một vài ông bà già ngồi trước cửa trò chuyện. Thấy Lâm Tịch, một bà cụ mặc áo khoác bông hoa đỏ chủ động bắt chuyện.

"Cháu gái, đến tìm nhà thuê à?"

Lâm Tịch mỉm cười: "Dạ không ạ, cháu đến tìm bạn. Bạn cháu ở đường Hạnh Phúc 3, dãy 10, số 13."

Bà cụ nhìn cô kỹ hơn: "Bạn của Thao Thao à? Đi vào con hẻm này, đi đến cuối là sẽ thấy nhà nó."

"Cháu cảm ơn bà." Lâm Tịch lễ phép đáp, rồi men theo con ngõ nhỏ đi về phía trước. Chiếc xe điện đã kết thúc đơn, cô để lại chỗ vừa đứng trò chuyện với bà lão.

Cô giơ điện thoại lên, bắt đầu quay video. Ống kính lia qua những biển số nhà xanh lam, từ số 1 đến số 13. Trước mặt là cánh cổng sắt màu gan lợn, loang lổ vết gỉ sét.

Tiếng gõ cửa vang lên, bên trong truyền ra một giọng nói già nua: "Đến đây, đến đây."

Cửa vừa mở, một bà cụ tóc bạc trắng đứng đó, gương mặt lộ rõ vẻ u buồn. Bà là Lưu Kim Hà, mẹ của Từ Hoan Hoan. Ánh mắt bà đầy nghi hoặc, rõ ràng trước đây chưa từng gặp Lâm Tịch: "Cháu tìm ai vậy?"

"Chào dì ạ, cháu là bạn của Hoan Hoan. Trước đây cháu ở tỉnh khác, giờ đến thủ đô nên đến thăm cô ấy ạ." Lâm Tịch dùng lý do đã bàn sẵn với Từ Hoan Hoan.

Lưu Kim Hà sững sờ một lúc, rồi thân thiện mời Lâm Tịch vào nhà: "Cảm ơn cháu vẫn nhớ đến Hoan Hoan nhà dì. Vào nhà ngồi đi cháu."

"Cháu đã muốn đến thăm cô ấy từ lâu, nhưng công việc bận quá, mãi đến bây giờ mới thời gian." Lâm Tịch đưa giỏ trái cây. Lưu Kim Hà đón lấy, tay khác nắm chặt cô.

Bà kéo cô vào sân: "Ông nó ơi, khách này."

Nhà họ Từ rộng khoảng 160m², kiểu ba gian điển hình ở phương Bắc. Gồm chính phòng, đông phòng và tây phòng đối diện. Bên tường đối diện đặt bàn đá, trên đó chậu hoa đỗ quyên nở đỏ rực.

Thấy Lâm Tịch nhìn chậu hoa, Lưu Kim Hà giải thích: "Là Hoan Hoan trồng hồi còn sống. Nó đi rồi, bác dọn về đây, chăm mãi đến giờ."

Lời vừa dứt, một ông lão từ chính phòng bước ra: "Ai đến vậy?"

Lâm Tịch nhìn sang, ông cụ khoảng hơn sáu mươi, so với vợ thì trông già nua hơn nhiều.

"Bạn của Hoan Hoan, lên thủ đô tiện ghé thăm." – Lưu Kim Hà đáp.

Nghe xong, ông cụ không nói thêm, nhưng nét mặt vô cùng phức tạp.

Suốt cả đời, Từ Đại Phú ông chỉ hai đứa con, thương nhất chính là Hoan Hoan. Nỗi đau "người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh" đến giờ vẫn khiến ông nhiều năm vẫn trằn trọc, không thể ngủ yên.

"Đi đi, vào thăm con bé đi." Giọng ông nghẹn lại, rồi nhanh chóng quay người, trở về phòng.

Lưu Kim Hà tháo chùm chìa khóa trên cửa, dẫn Lâm Tịch sang căn nhà phía Tây, giải thích: "Ông ấy đến giờ vẫn chưa chấp nhận được việc Hoan Hoan ra đi, cứ nhắc đến nó là lại khóc."

"Cháu hiểu." Lâm Tịch gật đầu, lòng chùng xuống. Cô rất hiểu cảm xúc của Từ Đại Phú, giống như cảm giác của cô sau khi ông nội mất. Cô cũng thường xuyên không thể vượt qua, đôi khi trong cơn mơ màng, vẫn luôn cảm thấy ông vẫn còn ở bên cạnh.

Lưu Kim Hà thở dài, đẩy cửa ra.

Bên trong căn phòng là bàn thờ nhỏ đặt bức ảnh đen trắng của Từ Hoan Hoan với nụ cười rạng rỡ. Trước ảnh là lư hương đầy tàn tro, xung quanh hoa quả, bánh trái. Trái cây còn tươi mới, hiển nhiên được thay thường xuyên. Dưới bàn thờ đặt chậu chứa đầy tro nhang. Ngoài ra, trong phòng không còn gì khác.

Lưu Kim Hà bước đến, mở ngăn kéo bàn thờ, lấy ra mấy nén hương châm lửa.

"Hoan Hoan nhà dì tính tình tốt, bạn bè nhiều. Hai năm trước, thường xuyên người đến thăm nó, giờ thì ít đi rồi." Bà cắm hương vào lư, rồi đưa thêm mấy nén cho Lâm Tịch.

"Người đã mất thì không thể trở lại, nhưng người sống vẫn phải tiếp tục." Miệng bà nói vậy, nhưng trong mắt vẫn ánh lên nỗi buồn không dứt. Cũng như ông Từ, bà vẫn chẳng thể buông bỏ. Trong lòng họ luôn nghĩ, nếu chính cha mẹ cũng quên đi Hoan Hoan, thì về sau, ai còn nhớ đến con gái nữa đây?

Lưu Kim Hà không biết đã đọc đượcđâu một câu nói: Người đã mất, chỉ cần còn người nhớ đến thì chưa thật sự rời đi.

Bà quá nhớ con gái, nên cố chấp tự lừa mình như vậy. Khi nhìn lên tấm ảnh trên tường, hốc mắt bà lại ươn ướt.

Lâm Tịch thấy hết những cảm xúc đó, nhưng không biết phải an ủi thế nào. Vốn hay ăn nói, lúc nàylại chẳng tìm được lời.

Cô im lặng. Mà thật ra Lưu Kim Hà cũng không cần câu trả lời. Những lời như "xin đừng quá đau buồn", bao năm qua đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng bà làm sao nguôi nổi.

Làm sao thể nguôi?

Mười tháng mang nặng đẻ đau sinh ra Hoan Hoan, lúc mới chào đời còn nhỏ xíu ôm không đầy vòng tay. Bà nuôi con khôn lớn suốt hai mươi lăm năm. Con gái ngoan ngoãn, tốt đẹp như vậy, lại nói mất là mất.

Lâm Tịch tự nhiên cầm lấy nén hương, nghiêm túc cúi đầu vái rồi cắm vào lư hương. Mùi trầm hương theo làn khói nhẹ bay tỏa khắp căn nhà.

"Đi thôi, lên phòng khách ngồi." Lưu Kim Hà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dẫn Lâm Tịch vào nhà chính.

Phòng khách đặt ngay lối vào, trong đó bày một bộ bàn ghế gỗ đỏ rất đẹp. Tivi đang mở kênh hát tuồng, đúng lúc chiếu đoạn Quý Phi say rượu. Cửa gian đông đóng chặt, chắc hẳn ông cụ đang ở bên trong.

Lâm Tịch ngồi xuống sofa, Lưu Kim Hà rót cho cô một ly nước ấm. Cô uống một ngụm rồi hỏi: "Chú dì dạo này sức khỏe thế nào ạ?"

Lưu Kim Hà ngồi đối diện, cười đáp: "Cũng ổn cả, không bệnh tật gì lớn. Chú cháu vừa rồi còn ăn liền hai bát mì dì làm đấy."

nhìn Lâm Tịch, trong đầu hiện lên hình ảnh của Từ Hoan Hoan, nếu con gái bà còn sống, lẽ cũng trẻ trung xinh đẹp như thế này.

Bà chợt ngẩn ngơ, rồi vội hoàn hồn: "Tiểu Lâm, cháu ăn gì chưa? Chưa ăn thì dì làm chút đồ ăn cho cháu nhé?"

vừa nói vừa đứng dậy.

“Không cần đâu dì, cháu ăn rồi ạ.” Lâm Tịch vội ngăn lại.

Nhưng Lưu Kim Hà chẳng nghe, chỉ khẽ nài nỉ: "Ăn thêm chút đi. Cháu từ xa đến, khônglại dùng bữa thì kỳ quá. Ăn ít thôi cũng được mà?"

Ánh mắt bà mang một nỗi mong mỏi khó tả, khiến Lâm Tịch thoáng sững người, rồi gật đầu đồng ý. Bà vào bếp, cô cũng theo vào.

Buổi trưa còn dư bột mì làm mì sợi, Lưu Kim Hà lấy từ tủ lạnh ra, gỡ bỏ màng bọc rồi rắc bột lên thớt, bắt đầu cán: "Tiểu Lâm, cháu đừng đứng đó, ngồi nghỉ đi."

Vừa làm, bà vừa nói: "Mì nhà dì làm là ngon nhất đấy, Hoan Hoan thích lắm. Mỗi lần dì nấu, con bé đều ăn đến no căng. Nhắc mấy lần rồi mà nó chẳng sửa được."

Đối diện với Lâm Tịch, bà không kìm đượcnói nhiều hơn.

"Chắc chắn là ngon lắm ạ." Lâm Tịch mỉm cười khen.

Đúng lúc đó, tiếng bước chân. Cô quay lại thì thấy Từ Đại Phú đi ra, không nói gì, chỉ mở tủ lạnh lấy bó hẹ rồi ngồi xuống bàn nhặt, động tác chậm mà cẩn thận.

Mũi Lưu Kim Hà cay xè, suýt bật khóc. Ngày trước, khi bạn bè của Hân Hân đến chơi, vợ chồng họ cũng như thế này. Bà làm mì, ông nhặt rau. Họ chỉ muốn được gần gũi thêm chút, nghe thêm về con gái, như thể con bé vẫn còn đâu đây.

Hiểu được điều đó, Lâm Tịch bèn dựa theo những câu chuyện từng trò chuyện với Hân Hân mà bịa thêm một chút. Nội dung cũng rất bình thường, họ quen nhau trên mạng nhờ chung sở thích, rồi trò chuyện dần dần thành bạn, thỉnh thoảng tâm sự vài câu.

Lưu Kim Hà và Từ Đại Phú lắng nghe vô cùng chăm chú, trong lòng theo lời kể mà hình dung lại dáng vẻ con gái.

Chẳng mấy chốc, mì được nấu xong. Quả thật rất ngon: sợi mì thủ công, chan nước sốt thịt băm, thêm hành, rau mùi, hẹ, mùi vị hòa quyện khiến Lâm Tịch thấy lạ mà quen, giống như hương vị quê nhà. Ở quê cô, hẹ vốn chỉ dùng để nêm cho thơm.

Thêm chút ớt bằm tự làm, hương vị quả là tuyệt vời. Dù không đói, cô cũng ăn hết một bát.

Trong lúc ăn, Lâm Tịch hỏi về anh trai của Từ Hoan Hoan là Từ Thao Thao.

Lưu Kim Hà kể: "Anh trai Hoan Hoan là cảnh sát giao thông, rất bận. Nó thi đỗ công chức năm kia rồi. Giờ cao điểm bận lắm, phải đến tối muộn mới về được."

Lâm Tịch nghe vậy, lòng nặng trĩu. Từ Hoan Hoan từng kể với cô rằng cô ấy bị xe tông vào giờ cao điểm, khi đang băng qua đường. Lúc ấy đèn đường cho người đi bộ vừa chuyển xanh, cô bước xuống thì bị một chiếc xe khởi động quá gấp tông trúng...

Lưu Kim Hà nói thêm: "Anh trai Hoan Hoan cũng bạn gái rồi, cùng đơn vị. Yêu nhau một năm, chắc sang xuân năm sau sẽ kết hôn."

"Vậy khi nào kết hôn dì gọi điện hay nhắn tin cho cháu nhé, cháu sẽ đến." Lâm Tịch đã trao đổi WeChat và số điện thoại với Lưu Kim Hà.

"Được được được.” Lưu Kim Hà vui mừng ra mặt.

Ăn xong bát mì, Lâm Tịch đứng dậy chuẩn bị về. Lưu Kim Hà và Từ Đại Phú rất không nỡ. Ra đến cửa bếp, Lâm Tịch chợt quay lại, hơi đỏ mặt nói với bà: "Dì ơi, cháu thấy mì của dì ngon quá, còn nữa không ạ? Dì gói cho cháu một phần mang về được không?"

Nói ra câu này chính cô cũng ngại, cảm giác như vừa ăn vừa còn muốn mang đi.

Lưu Kim Hà thoáng sững người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại. Bà xoay người vào bếp, lấy hộp đựng cơm ra gói: "Có gì đâu mà ngại, cháu thích ăn thì sau này cứ thường xuyên qua đây. Chú với dì cũng rảnh, ở nhà suốt."

"Vâng ạ."

Lâm Tịch cầm đồ ăn đã được gói ghém cẩn thận rời đi. Hai vợ chồng còn tiễn cô ra tận ngoài ngõ. Lúc cô đạp xe rời đi, bà vẫn còn đứng đó chuyện trò với hàng xóm. Biết Lâm Tịch là bạn của Từ Hoan Hoan, mọi người càng thêm cảm khái.

...

Lâm Tịch đạp xe đến một chỗ vắng người thì dừng lại.

Cô nghĩ, nhóm chat thể gửi vàng cho cô, vậy lẽ cô cũng thể gửi bát mì sợi đã được gói cẩn thận này cho Từ Hoan Hoan?

Nghĩ là làm, cô mở di động, vào khung chat riêng với Từ Hoan Hoan, gửi đoạn video đã quay cho cô ấy.

Video bắt đầu từ lúc cô bước vào khu nhà Hạnh Phúc, đến khi rời khỏi nhà họ Từ. Ngoại trừ cảnh quay đầu tiên hiện rõ mặt vợ chồng Lưu Kim Hà, còn lại phần lớn thời gian, điện thoại để trong túi nên chỉ nghe tiếng nói chuyện, không thấy hình ảnh.

Đoạn video kéo dài gần một tiếng rưỡi, quay xong thì chiếc điện thoại cũ của cô cũng vừa hết pin. Cô thản nhiên lấy sạc dự phòng ra cắm, hoàn toàn không hề hoảng hốt.

Lúc mở lại khung nhập tin nhắn, cô tình cờ thấy một nút chức năng mới: "Giao hàng xuyên không".

Lâm Tịch bấm vào, một hộp thoại giải thích chức năng lập tức hiện ra:

【Giao hàng xuyên không: Có thể đưa bất kỳ vật vô tri sang thế giới khác. Sau khi giao hàng, thời gian hồi chiêu là 24 giờ. Bạn muốn giao không?】

Lâm Tịch không chút do dự bấm "Có". Sau đó, giao diện camera hiện ra. Cô đưa ống kính hướng vào hộp cơm trong giỏ xe.

"Vút" một tiếng, giỏ xe trống không, giao diện camera cũng biến mất, quay lại khung chat.

Ngay sau đó, dòng thông báo quen thuộc của hệ thống xuất hiện:

【Thiếu nữ Trái Đất - Lâm Tịch đã gửi vật phẩm Mì sợi kéo tay đến Thế giới cổ đại - Từ Hoan Hoan. Đã gửi thành công.】

Lâm Tịch chớp mắt, thốt lên: "Đỉnh thật! Đây mới là giao hàng xuyên không đúng nghĩa, vượt cả thời không rồi!"

...

Ở thế giới cổ đại, đúng lúc Từ Hoan Hoan vừa nằm xuống nghỉ trưa, các nha hoàn đã lui ra ngoài. Cô mới khép mắt, thì trước mặt bỗng lóe sáng, một chiếc hộp cơm xanh nhạt quen thuộc xuất hiện ngay mép giường.

Cô bật dậy, run rẩy đưa tay ra, rồi lại rụt về.

Cuối cùng, cô nhắm mắt lại, ôm chặt lấy hộp cơm vào lòng.

Hương vị quen thuộc xuyên qua lớp hộp, tràn ngập mũi. Từ Hoan Hoan òa khóc nức nở.

Cô ôm khư khư chiếc hộp, nước mắt không ngừng tuôn. Có nó bên cạnh, cô lại thêm kiên cường để gắng gượng mà sống tiếp ở cái thế giới đầy uất ức nàyrất, rất lâu nữa.

Chương trước
Chương sau