Xuyên vào nữ chính truyện ngược, Ta ngược tất cả trừ ta

1

1

Năm ta mười tuổi, dưỡng mẫu qua đời.

Bà nắm lấy tay ta, trong mắt ngập tràn áy náy:

「Nguyệt Nhi, nữ nhân ngàn vạn dáng hình, chỉ cần sống thật tùy ý, thì thế nào cũng là tốt nhất! Thế đạo này, nam nhân đều yêu thích những nữ tử yếu đuối tay không xách nổi, vai không gánh nổi, mà con lại xinh đẹp kiều mị thế này, còn là nữ chính trong một truyện ngược, để tránh những tai ương sau này, mẫu thân mới cố tình nuôi con thành một kẻ "gai góc"…」

「Con chớ bao giờ tự ti mặc cảm, phải biết rằng nữ nhân không sức lực, đâu nghĩa là chỉ thể nương tựa nam nhân? Mẫu thân chỉ mong con trở thành một nữ trung hào kiệt, mọi sự đều tự mình làm chủ, sống một đời tùy ý tiêu dao.」

Ta nén lệ nơi đáy mắt, xoạc chân tấn, mắt hổ trợn trừng, tay vung lên:

「Con đã rõ, mẫu thân cứ yên tâm mà đi! Cái thứ truyện ngược trời đánh, cũng dám giở trò trên đầu lão nương sao!?」

Dưỡng mẫu trợn tròn mắt, miệng mấp máy như bịhơi.

Ta biếtkhông yên tâm, bèn đứng phắt dậy.

Thấy y phục vướng víu, ta dứt khoát xé phăng luôn tay áo.

Đôi mắt của dưỡng mẫu tối sầm lại.

Ta ưỡn lưng một cái——làm rách cả áo sau;

Lại gồng hai tay khoe cơ bắp——

Rồi siết chặt hai nắm đ.ấ.m to như cái nồi đất trước ngực——

「Ngược người khác cũng là ngược! Mẫu thân cứ ở trên trời mà xem ta hành hạ lũ ranh con này, xem bao giờ chúng nó mới gọi ta một tiếng "nương"!」

Dưỡng mẫu thở hắt ra một hơi: 「… Nữ nhi của người ta ơi là trời.」

Rồi bà từ từ nhắm mắt.

Ta chớp chớp mắt, bà vẫn không động tĩnh gì.

Chắc là đã đi thanh thản rồi.

2

Trong nháy mắt, ta đã mười sáu tuổi.

Người của phủ Thừa tướng tìm tới, mụ ma ma đi cùng cặp mắt ti hí đúng là mọc trên đỉnh đầu, đến lỗ mũi cũng hận không thể chổng lên trời. Mụ ta khinh khỉnh, ban ơn như bố thí mà dúi cho ta một bộ y phục cũ vừa ẩm vừa bốc mùi xú uế, rồi sai hai nha hoàn lột đồ ta ra ngay trước mặt mọi người.

「Đến con ch.ó trong phủ Đại tiểu thư cũng còn ăn mặc tươm tất hơn ngươi.」

「Ở phủ Thừa tướng không giống chốn quê mùa này, cái dạng nghèo hèn rách rưới như ngươi sẽ làm cho Hầu gia và Phu nhân mất mặt.」

「Thôi được, để lão thân dạy dỗ lại quy củ cho ngươi, Đại tiểu thư đã thay ngươi hưởng phúc ở nhà Lão gia và Phu nhân nhiều năm, ngươi phải biết ơn, càng phải biết rõ tôn ti, về rồi phải hầu hạ cho tốt, báo đáp nàng, tuyệt đối không được học thói nhà quê, tranh giành tình cảm với nàng.」

Dưỡng mẫu từng nói, vốn dĩ ta là một kẻ yếu đuối. Lần đầu gặp mụ ma ma quyền thế này, ta đã sợ đến co rúm cả người, bị mụ ta thao túng tâm lý một hồi, càng thêm tự ti đến mức hận không thể chui đầu xuống đất.

Bị mụ ta hành hạ một phen, nửa cái mạng cũng đi tong, trong lúc mê man liền bị một gã nam nhân lạ mặt mà mụ ta cho vào làm nhục.

Cũng vì chuyện nàyngười ta còn chưa tới kinh thành, tiếng xấu đã đồn xa. Tất cả mọi người động một tí là lăng mạ ta, chửi ta là đồ lẳng lơ trời sinh, là con tiện nữ vạn người cưỡi. Sau này ta còn bị moi t.i.m gan, rút tuỷ, bị lợi dụng sạch sẽ rồi vứt bỏ không thương tiếc.

Chương trước
Chương sau