2
Ta đẩy đám người kia ra: 「Ai thèm thay y phục của các ngươi, muốn thay thì tự đi mà thay, đừng có lôi thôi!」
Hai nha hoàn "Ái da" một tiếng, ngã chỏng vó bốn chân lên trời, kêu khổ không thôi.
Tiền ma ma cả kinh, vung khăn tay, ra vẻ ta đây là người bị hại:
「Đại tiểu thư tốt bụng may cho ngươi y phục mới, ngươi dám không mặc? Có phải ngươi không coi Đại tiểu thư ra gì không?!」
Ta chửi thẳng vào mặt: 「Điếc hay sao mà không hiểu tiếng người hả, còn không mau xách cái m.ô.n.g cút đi. Đứa nào dám bén mảng tới nữa, bà đây đánh cho coi!」
Mụ ta cười lạnh: 「Đúng là đồ nhà quê, để lão nương dạy dỗ lại quy củ của phủ Thừa tướng cho ngươi!」
Gã phu xe được ra hiệu, cầm roi da tiến đến định bắt ta, ta giật lấy roi, đá một cước vào hạ bộ hắn, khiến hắn lăn quay ra đất, ngất tại chỗ.
Tiền ma ma thấy tình thế không ổn, định bỏ chạy, bị ta túm lại, xé rách mảng áo trước ngực.
「Đồ đàn bà bẩn thỉu, ngươi tưởng bà đây nể mặt ngươi à? Muốn bà đây tự tay xử lý, hay là ngươi tự mặc bộ đồ ẩm ướt này vào?」
Đám gia nhân trong phủ sợ đến tròn mắt, chúng từng thấy tiểu thư nào như thế này bao giờ.
Tiền ma ma mặt đỏ bừng, run lẩy bẩy như gà mái sắp đẻ, nhưng vẫn cố ra oai:
「Là phu nhân bảo ngươi trên đường phải nghe lão thân sắp xếp!」
「Là Hầu gia cũng đã dặn, bảo lão thân dạy dỗ quy củ cho ngươi!」
Ta giơ nắm đ.ấ.m lên, cười lớn: 「Kẻ này nói, người kia nói, chẳng bằng nắm đ.ấ.m của bà đây nói chuyện!」
Một quyền tung ra, sống mũi Tiền ma ma gãy nát, mặt mày tím bầm. Hai quyền tiếp theo, hai chân mụ ta khuỵu xuống. Quyền thứ ba còn chưa kịp đánh, mụ ta đã tru lên một tiếng, quỳ rạp xuống đất, ôm gối cầu xin.
「Nhưng… nhưng bộ y phục này hơi ẩm, lại còn hơi nhỏ… đứa bé mười tuổi mặc còn chật, lão thân đây sao mặc vừa.」
Ta lại vung tay: 「Vốn dĩ là các ngươi cố tình gây khó dễ, đồ đàn bà thối tha, biết mặc không thoải mái mà còn bắt bà đây mặc, đừng có lôi thôi nữa, mặc vào mau! Không mặc bà đây còn đánh!」
Ta nhảy vào xe ngựa, Tiền ma ma mặc vào bộ váy được chuẩn bị sẵn cho ta, liên tục run rẩy, từng bước lùi vào phía sau xe. Lưng áo trước n.g.ự.c đều hở hang, mụ ta xấu hổ đến mức mặt đỏ như gấc.
Ngoài trời tuyết lớn bay lả tả, thật sự lạnh muốn chết.
Hai nha hoàn run rẩy đi theo sau Tiền ma ma, muốn chui vào xe ngựa nhưng lại không dám. Trong xe sớm đã chuẩn bị sẵn một ít bánh ngọt tinh xảo.
Ta tức giận lôi cổ hai nha hoàn kia vào xe, nhét vào trong góc.
「Chỉ cho bà đây ăn mấy thứ này thôi sao? Chẳng phải các ngươi bắt nạt bà đây từ dưới quê lên, chưa từng thấy sự đời, nên cố tình làm khó dễ à?」
Tiền ma ma nghe vậy thì sợ hãi la lớn: 「Nhị tiểu thư, đây đều là những loại bánh ngọt thịnh hành nhất kinh thành, người thường còn không được ăn đâu!」
「Vậy thì… ta mời các ngươi ăn.」
「Cái… cái này đều bẩn cả rồi.」
「Sợ bẩn à? Hay là có độc? Ngươi dám hại ta, ta đánh c.h.ế.t cái đồ khốn nhà ngươi!」
Ta giơ nắm đ.ấ.m to như cái búa lên.
Tiền ma ma sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, gom hết bánh ngọt vào lòng: 「Trời cao chứng giám! Thật sự không có độc mà!」
Ta biết, chẳng qua là có thêm chút thuốc xổ thôi.
Hai nha hoàn ra vẻ chính nghĩa lên tiếng khống chế: 「Đúng là vũ nhục người quá đáng!」