Xuyên vào nữ chính truyện ngược, Ta ngược tất cả trừ ta

6

Trong lời đồn cũng cả ta. Nói ta là một phán quan m.á.u lạnh, đứng ở giữa, tát cho ba người này mỗi người một bạt tai. Lạnh lùng nói: 「Phì, thật ghê tởm! Bại hoại phong tục!」

Thái tử biết được ngọn ngành, ra lệnh đánh c.h.ế.t Tiền ma ma, những người còn lại đều bị tống giam hỏi tội. Lâm Triều Dương cũng bị khiển trách một phen, nể mặt Lâm Dao Dao, Thái tử cuối cùng cũng không nỡ phạt nặng hắn.

Ta mấy lần ám hại Thái tử, Thái tử vốn cũng muốn g.i.ế.c ta. Hắn biết ta chút bản lĩnh, không dễ đối phó, bèn trèo lên cây cùng đám ám vệ cẩn thận bàn bạc.

8

Đám ám vệ kia đều đã ăn đòn của ta, ngươi một lời ta một tiếng, thảo luận vô cùng sôi nổi. Ta ghét chúng nó ồn ào, nhân lúc hơi men, liền lắc lắc hai tay, một lên một xuống nắm lấy thân cây, siết chặt eo, "ha" một tiếng, dùng sức nhổ bật cả gốc cây đại thụ lên.

Tiện tay ném vào cái ao bùn bên cạnh.

Chúng nó khó khăn lắm mới bò dậy được, người đầy bùn đất, trên đầu còn dính đầy bùn đen hôi thối, thảm hại vô cùng.

Ta phá lên cười lớn:

「Lũ ngu, muốn uống rượu của bà đây à? Đừng nói là mấy đứa ranh con các ngươi, cho dù là thiên binh vạn mã ở trước mặt, một mình bà đây cũng thể đánh cho chúng nó một trận tơi bời!」

Thái tử là người tiếc tài, lập tức kính cẩn cúi chào ta: 「Nhị tiểu thư trời sinh thần lực, đợi ta về kinh, nhất định sẽ tiến cử Nhị tiểu thư làm Tổng giáo đầu của tám mươi vạn Cấm quân!」

Thân giá của ta cứ thế tăng vọt.

Lâm Triều Dương vốn dĩ sợ ta, nhưng biết tamuội muội của hắn, hắn lại bớt sợ đi.

Hắn lại lấy tư cách huynh trưởng ra để dạy dỗ ta: 「Lâm Nguyệt, Thái tử hồ đồ, muội cũng hồ đồ theo sao, nữ tử nhà ai lại đi làm tổng giáo đầu chứ, muội xinh đẹp như vậy, chịu khó dưỡng hai năm, nhất định sẽ tìm được một mối hôn sự tốt, hà cớ gì phải vào quân doanh chịu khổ……」

「Huynh trưởng một lòng vì muội, còn muội thì sao? Muội nói cho huynh biết, muội đã dùng yêu thuật gì mà đưa huynh vào căn phòng đó? Muội biết đêm đó hung hiểm thế nào không——bọn họ lột sạch đồ của huynh, chuyện này mà truyền ra ngoài, huynh làm người thế nào đây?」

「Rồi sao nữa?」

Ta bình thản nhìn hắn: 「Huynh thấy trong đó nên là ai? Huynh cho rằng bà đây thì phải làm người thế nào?」

Trong mắt hắn lóe lên một tia áy náy, nhưng ngay lập tức lại lý lẽ hùng hồn: 「Chẳng phải muội không sao ư? Huynh chỉ bảo Tiền ma ma dọa muội một chút, chứ bảo mụ ta làm thật đâu.」

「Vậy à, thế nên đến lượt mình thì chịu không nổi nữa sao?」

Hắn nghẹn họng: 「Sao thể giống nhau được? Ta là nam nhân!」

「Làm nam nhân thì tốt thật, nam nhân còn đường sống, thể mặt dày mày dạn mà sống tiếp.」

Nữ nhân thì chỉ một con đường chết.

Huống hồ, rõ ràng hắn mới là kẻ đầu sỏ hại ta!

Ta nhìn bộ mặt tự cho là đúng của Lâm Triều Dương, hai luồng nộ khí xộc thẳng lên đầu.

9

Mối thù mới hận cũ cùng báo một lúc.

Ta tung một quyền hất hắn ngã ngựa.

Hắn không thể tin nổi mà nhìn ta: 「Cái thân hình nhỏ bé của muội sao lại sức lực lớn như vậy, muội dám đánh ta? Ta là huynh trưởng của muội đó?」

Chương trước
Chương sau