BẠN GÁI NHỎ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

CHƯƠNG 6

Chương 6:

 

Ngày tôi bước vào công ty Xuyên Hành với tư cách bên A lần đầu tiên, Thẩm Lâm Xuyên đã dẫn toàn bộ ban lãnh đạo đứng đợi sẵn ở cửa.

 

Từ Uyển cũng mặt trong đám đông, gương mặt vẫn giữ vẻ kiêu ngạo quen thuộc.

 

Thẩm Lâm Xuyên sải ba bước đến trước mặt tôi, cúi người đầy cung kính, nở nụ cười lấy lòng:

 

“Giang Tổng, hoan nghênh cô đến chỉ đạo công việc!”

 

Anh ta đưa tay ra, treo lơ lửng giữa không trung.

 

Tôi không bắt, chỉ liếc qua anh ta, ánh mắt dừng lại một giây trên mặt Từ Uyển, rồi quay lại nhìn anh ta giọng nhạt nhẽo vang lên:

 

“Thẩm Tổng khách sáo rồi, chỉ là công việc thường lệ thôi.”

 

Trong phòng họp, tôi ngồi ở ghế chủ tọa, người của Xuyên Hành chia đều hai bên, ngồi ngay ngắn, không ai dám thở mạnh.

 

Thẩm Lâm Xuyên suốt buổi chỉ biết cười nịnh, mỗi khi lật một trang PPT, anh ta lại len lén liếc nhìn tôi, như muốn đoán xem nét mặt tôi biểu hiện điều gì.

 

Giữa chừng, cửa phòng họp bất ngờ bật mở.

 

Từ Uyển bưng khay cà phê bước vào:

 

“Mọi người vất vả rồi, tôi chuẩn bị cà phê cho cả phòng đây.”

 

Tôi không động đến ly cà phê ấy, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lâm Xuyên:

 

“Thẩm Tổng, từ khi nào mà trong cuộc họp với Tập đoàn Ôn Thị chúng tôi lại được phép cho người không liên quan ra vào tự do vậy?”

 

Nụ cười trên mặt Thẩm Lâm Xuyên đông cứng lại, rồi nhanh chóng chuyển thành sự tức giận bị vạch trần.

 

Anh ta quay ngoắt lại, gằn giọng:

 

“Ra ngoài! Ai cho cô vào đây hả?!”

 

Mắt Từ Uyển đỏ hoe, cô ta trừng tôi một cái, rồi luống cuống bỏ đi trong xấu hổ.

 

Bản báo cáo đ.á.n.h giá sơ bộ chỉ đúng một dòng kết luận:

 

“Nội bộ quản lý hỗn loạn, nhân sự cốt lõi mất mát nghiêm trọng, không khuyến nghị gia hạn hợp đồng.”

 

Tôi gửi báo cáo cho Ôn Cảnh Nhiên, anh chỉ trả lời lại hai chữ ngắn gọn:

 

“Biết rồi.”

 

Tối hôm đó, tôi nhận được điện thoại từ Thẩm Lâm Xuyên.

 

Anh ta hẹn tôi ăn tối, địa điểm là một hội sở tư nhân kín đáo.

 

Trong phòng riêng chỉ hai người chúng tôi.

 

Anh ta không còn giữ được vẻ bình tĩnh ban ngày, mà đích thân rót trà cho tôi, thái độ cực kỳ khiêm nhường.

 

“Giang Lai, nể tình xưa, hãy cho tôi một cơ hội lần nữa đi. Cô biết mà, Xuyên Hành là tâm huyết cả đời của tôi.”

 

Tôi nâng tách trà, không đáp.

 

Làn hơi nóng làm mờ đi khuôn mặt đầy lo lắng của anh ta.

 

Anh ta càng nói càng vội, cả người hơi nghiêng về phía tôi:

 

“Chỉ cần cô gật đầu, điều kiện thế nào cũng được! Nếu cô chịu quay lại công ty, vị trí phó tổng là của cô! Hoặc… nếu cô cần tôi làm gì bên phía Tập đoàn Ôn Thị, tôi cũng toàn lực phối hợp!”

 

Lời còn chưa dứt, cửa phòng riêng bị đẩy mạnh.

 

Từ Uyển xông vào, đôi mắt đỏ hoe, chỉ tay thẳng vào mặt tôi, giọng the thé c.h.ử.i rủa:

 

“Giang Lai, cô còn biết xấu hổ không hả?! Người đã đi rồi mà cô vẫn quyến rũ chồng tôi à?!”

 

Gương mặt Thẩm Lâm Xuyên đang đầy lo âu bỗng chốc tái nhợt như tờ giấy.

 

Tôi đặt tách trà xuống, ngẩng đầu nhìn anh ta:

 

“Thẩm Tổng, người xưa câu ‘Muốn trị thiên hạ, phải tu thân trước đã.’”

 

Tôi dừng một chút, ánh mắt lướt qua Từ Uyển, người đang rưng rưng nước mắt như đoá lê hoa dính mưa:

 

Tôi thấy, anh nên tu thân tề gia, rồi hẵng nói đến chuyện trị quốc bình thiên hạ.”

 

Máu trên mặt anh ta rút sạch chỉ trong vài giây, cứng người đứng đó, như tượng đá.

 

Trước khi bước ra khỏi phòng trà, tôi còn nói thêm một câu:

 

“À đúng rồi Thẩm Tổng, hình như anh vẫn chưa trả tôi khoản bồi thường N+1 đấy.”

 

 

Tôi còn chưa bước ra khỏi cửa của phòng trà, thì điện thoại đã rung lên, là tin nhắn ngân hàng báo tiền vào tài khoản.

 

Một khoản không hề nhỏ, không thừa, không thiếu chính xác bằng số tiền bồi thường N+1 mà tôi đáng được nhận.

 

Thẩm Lâm Xuyên làm việc thật nhanh.

 

Tôi khẽ cười hài lòng, như thế này tôi sẽ đỡ phải mất thời gian kiện tụng.

 

Quay lại công ty, tôi gửi bản báo cáo đ.á.n.h giá cuối cùng cho Ôn Cảnh Nhiên.

 

Anh trả lời rất nhanh và cũng chỉ gọn ghẽ hai chữ:

 

“Chính xác.”

 

Tôi hiểu điều đó đồng nghĩa với việc bản án tử cho Xuyên Hành đã được Tập đoàn Ôn Thị chính thức ký duyệt.

 

Vài ngày tiếp theo, mọi chuyện yên ắng đến lạ.

 

Công văn chấm dứt hợp đồng chính thức được gửi đi.

 

Một vài công ty khác trong ngành vốn đang ý định hợp tác với Xuyên Hành cũng lần lượt nhận được lời nhắc thân thiện từ Ôn Thị.

 

Chuỗi vốn lưu động của công ty Thẩm Lâm Xuyên ngay lập tức sụp đổ.

 

Đúng như tôi dự đoán, điện thoại của tôi cũng reo liên hồi, là anh ta gọi đến.

 

Tôi để mặc cho anh ta gọi thoải mái, sau khi thấy đủ lâu tôi mới nhấc máy.

 

“Giang Lai! Là cô làm phải không?! Cô muốn ép c.h.ế.t tôi à?!”

 

Giọng anh ta khàn đặc, nghe như một con thú bị dồn đến đường cùng.

 

Tôi yên lặng nghe anh ta gào, đợi đến khi khoảng ngừng giữa những tiếng thở gấp, tôi mới chậm rãi nói:

 

“Thẩm Lâm Xuyên, người ép c.h.ế.t anh chưa từng là tôi.”

 

Bên kia đường dây bỗng im bặt.

 

Tôi nói tiếp, giọng bình tĩnh:

 

“Là sự dung túng và bất tài của chính anh, là thứ gọi là sự quan tâm rẻ tiền của Từ Uyển.”

 

Tôi nghe rõ ràng tiếng anh ta hít mạnh một hơi qua điện thoại.

 

“Anh nhớ không? Sáng hôm đó, trước cửa nhà tôi, tôi đã nói sự quan tâm của cô ta rất đắt giá đấy”

 

Nói dứt lời, tôi cúp máy rồi tiện tay kéo số của anh ta vào danh sách chặn.

 

Tôi cứ nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, ai ngờ một đợt tin đồn độc địa hơn lại bắt đầu lan ra trong giới.

 

Mọi thứ khởi đầu từ phòng trà của công ty.

 

Khi tôi đang pha cà phê, chợt nghe thấy tên mình lẫn giữa những từ như “ngủ với sếp” và “gián điệp thương mại”, từ câu từng từ len vào tai tôi từng chút một.

Chương trước
Chương sau